“Nhiều năm không gặp, xem ra ngươi so với trước kia còn độc ác hơn. Ngay cả người của mình cũng không buông tha?” Lưu Dương Tử nói.
“Hừ, đứa vô dụng thì lưu lại làm gì?”
“Vậy đứa nhỏ thì sao? Hắn chính là cháu ruột của ngươi. Liền chỉ vì khuôn mặt kia ư?”
“Hừ, này còn phải đa tạ môn sinh đắc ý của ngươi, nếu không ta cũng sẽ không biết tôn tử mình cư nhiên còn có loại tác dụng này.”
“Đừng ở trước mặt ta nhắc đến tên súc sinh đó, hắn sớm đã bị ta trục xuất khỏi sư môn.”
“Hoa Hậu, chúng ta làm giao dịch đi được không?” Ta xuống xe ngựa, đem đứa nhỏ giao cho đại tỷ.
“Nga? Giao dịch? Ngươi muốn làm giao dịch gì?” Hoa Hậu khinh thường nói.
Ta thở dài, kỳ thật ta biết Hoa Hậu hiện tại không dám xuất thủ là do cố kỵ Lưu Dương Tử, nếu dùng vũ lực lúc này, nàng tự nhiên cũng chiếm không được tiện nghi gì. Nhưng dọc theo đường đi nàng tùy thời đều có thể đối bất luận kẻ nào trong chúng ta xuống tay, bao gồm cả Lạc nhi.
“Bắt ta trở về, thả mọi người cùng hài tử của ta.”
“Ngọc nhi, ngươi nói cái gì?”.
“Không thể.”
“Ngươi? Ngươi có ích lợi gì? Hừ.”
“Ngươi không phải muốn khôi phục dung mạo sao? Nếu ta nói cho ngươi biết kỳ thật máu của ta cũng có thể thì sao? Thần y.” Ta nhìn về hướng Lưu thần y.
“Đúng vậy, hạt tuyết mẫu đơn đã dung nhập vào máu của hắn, sau khi sinh một tháng, máu này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buong-binh-tieu-thieu-gia/2152041/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.