Bất quá bàn tay kia lại như kìm hổ, gắt gao kẹp chặt lấy ta, vẫn không chịu buông ra.
Giây tiếp theo, một khuôn mặt máu chảy đầm đìa, đột nhiên từ bức tường bên kia ló ra.
Mặt tên này đã hoàn toàn thay đổi, không còn làn da hoàn chỉnh, một tròng mắt thậm chí cũng rủ xuống, một con ngươi đen ngòm khác nhìn chằm chằm ta, đau khổ cầu xin: "Cứu chúng ta, cứu chúng ta..."
Ta lập tức nhìn ra ngoài, phát hiện những thôn dân mất tích kia, giờ phút này tất cả đều tụ tập bên ngoài từ đường.
Bọn họ giống như những con thằn lằn, thân thể dán chặt vào tường, từng chút từng chút một leo lên.
Vừa bò, vừa cầu khẩn ta: "Cứu chúng ta, cứu chúng ta."
Ta thất kinh, còn tưởng rằng chính mình sinh ra ảo giác, lần thứ hai dùng sức nhai nuốt đậu tương. Thế nhưng bọn họ cứ như vậy hiện ra trước mắt, xem ra cũng không phải ảo giác.
Nếu để những gia hỏa này bò vào, chỉ sợ các thôn dân đều phải gặp nạn. Ta cũng không dám đem chuyện này nói cho thôn dân, vạn nhất để bọn họ thấy được những quái nhân máu chảy đầm đìa này, không bị dọa cho chết khϊếp mới lạ.
Hắn ta dùng sức hất người bắt được cánh tay mình ra xa, lập tức ngã lăn trên mặt đất nặng nề. Chẳng qua trong nháy mắt khi ngã xuống, hắn ta khó nhọc lần nữa đứng lên dựa vào tường, thi triển hai tay, đáng thương nhìn ta: "Cứu ta, ta... ta còn sống, ta còn sống."
Ha ha, tin ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buon-do-nguoi-chet/3437677/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.