Bạch Mi thiền sư nghe tin chúng ta phải lưu lại, cảm khái nói: "Đó không phải là răng rồng, mà là sừng rồng, rất có thể sẽ hại chết mọi người chúng ta. Hai vị thật sự muốn lưu lại? Cẩn thận suy nghĩ một chút."
Ta nói như chém đinh chặt sắt: "Không cần suy xét, lưu lại đó là ở lại."
Bạch Mi thiền sư gật đầu: "A di đà phật, nhân chi sơ, bản tính thiện, hai vị có thể không quên sơ tâm, Phật Tổ ta sẽ phù hộ các ngươi."
Nói xong, Bạch Mi thiền sư liền dẫn chúng ta dọc đường trở về thôn.
Nhắc tới cũng kỳ, chúng ta muốn đi Dã Cẩu lĩnh, đi như thế nào cũng không đi ra được, nhưng chúng ta muốn về thôn, thì thoáng cái đã thấy được đường.
Ta rất lo hỏi Bạch Mi thiền sư, những thôn dân bốc hơi ở nhân gian này, có nguy hiểm gì không? Có khi nào giống như vừa đυ.ng phải thôn dân, biến thành bộ dáng cổ quái kia không?
Bạch Mi thiền sư lắc đầu, tỏ vẻ không rõ, bất quá cần chúng ta nhất định phải cẩn thận.
Lực lượng của con chó hoang này không thể coi thường, hơi chút không chú ý liền có thể toàn quân bị diệt!
Đợi chút sau núi, sương mù dày đặc đã bao bọc thôn, mà thôn dân còn lại trong thôn còn chưa có ý thức nguy cơ.
May mắn là bọn họ không ý thức được nguy hiểm, nếu không nhất định sẽ bị chó hoang tinh nhuệ gϊếŧ chết, cũng vì chúng ta mà tranh thủ được một ít thời gian.
Nam nhân ân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buon-do-nguoi-chet/3437673/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.