Nhất Sơ hít sâu một hơi, ánh mắt lạnh lùng nhìn tôi: "Một người, đột nhiên mất đi hứng thú với tất cả mọi loại đồ ăn, thậm chí không có cảm giác đói, bất cứ thứ gì cũng không ăn được, ăn một miếng là nôn một trận, theo ngươi thì chuyện gì xảy ra?"
Tôi lắc đầu: "Có phải chứng chán ăn không?"
Nhất Sơ nói: "Cho dù là chứng chán ăn, hay là bệnh chán ăn, cũng vẫn thấy đói, tuy nhiên ăn một miếng liền no ngay. Nhưng triệu chứng của hắn lại không như vậy, ta cũng đã đưa hắn tới bệnh viện kiểm tra, dạ dày hay đường ruột của hắn đều không có vấn đề gì, tiền sử cũng chưa bị bệnh về tiêu hóa."
Tôi cau mày hỏi: "Nhất Sơ, ngươi nói thật với ta đi, người này có quan hệ thế nào với ngươi? Ngươi vì sao lại lao tâm khổ tứ giúp hắn?"
Nghe tôi hỏi, Nhất Sơ tựa như không muốn nói về vấn đề này, chỉ im lặng phất phất tay: "Đi về trước đi."
Thật khó tưởng tượng, Nhất Sơ một thân không dính bụi trần, lại có quan hệ với một nông dân. Tôi không tin hắn vô duyên vô cớ đối tốt với người kia như vậy, thậm chí trong lòng còn có chút đố kỵ (ghen mới vl, liệu e có đi sai đường ko các thím, dính tí đam mỹ là drop luôn khỏi bàn nhé).
Còn chưa về tới gần xe, tôi đã nghe tiếng tiểu Manh ồn ào la hét. Tôi lập tức đau cả đầu, tiểu tử này đúng là không biết điều, rõ ràng Nhất Sơ đã dặn nó ở yên trong xe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buon-do-nguoi-chet/2321546/quyen-14-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.