Tôi lắng nghe chăm chú. Lão bà tạo cho tôi một cảm giác thế ngoại cao nhân. Khí tức tỏa ra từ người lão bà, có thể làm an tĩnh lại những động tâm trong lòng tôi.
Ba mươi năm trước, Bạch Sa thôn chỉ là một vùng đất hoang vu không có người ở. Một ngọn núi, một mái nhà tranh, một đôi vợ chồng, mặt trời lên thì ra vườn làm việc, mặt trời lặn thì ôm nhau đi ngủ.
Nam cày, nữ dệt, cuộc sống tuy nghèo khó nhưng vô cùng hạnh phúc. Người đàn ông rất yêu nữ nhân của mình, chiều nào cũng cùng nàng ngắm hoàng hôn.
Người con gái nghĩ rằng, cuộc sống hạnh phúc này sẽ kéo dài mãi mãi, nhưng sự xuất hiện của một nhóm người chạy nạn đã phá vỡ đi hạnh phúc yên bình ấy.
Người con gái thấy đám người kia đáng thương, cho họ thức ăn và nước uống. Vỗn dĩ cho rằng họ sẽ cảm ân, sau đó rời đi. Thật không ngờ, đám nạn dân lại thấy mảnh đất này màu mỡ, nhất định ở lại sinh cơ lập nghiệp.
Vốn dĩ vùng đata này cũng chẳng phải của riêng hai vợ chồng, cho nên họ cũng chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua. Thậm chí họ còn cung cấp hạt giống cho đám nạn dân, dạy họ cách canh tác.
Người con gái trời sinh mỹ miều, dáng người thon thả, so với đám phụ nữ nạn dân thì như một trời một vực. Đám đàn ông thấy vậy liền nảy sinh độc ác, thừa dịp người chồng xuống núi làm việc, giết hại chàng, sau đó chiếm người vợ làm của mình.
Những năm thánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buon-do-nguoi-chet/2321540/quyen-13-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.