Lý mặt rỗ kể lại, theo tôi suy đoán cũng giống bảy tám phần. Hắn nhận được tin nhắn của tiểu Nguyệt, nội dung rất rõ ràng, hẹn hắn tới bờ sông Tần Cửu ngồi một lát.
Kết quả đến bờ sông, Lý mặt rỗ không thấy tiểu Nguyệt, mà lại gặp Ca Tử. Hắn lập tức biết sự tình không ổn, định chạy trốn thì bị Ca Tử đánh ngất. Lúc tỉnh lại đã thấy ở trong phòng của Ca Tử.
Lão Lý lúc đó rất tức giận, định giáo huấn đối phương một trận, ai ngờ chưa tới gần, đã trông thấy Ca Tử mỉm cười nằm trên giường, sau đó tự tay cắt dây treo dao, miệng nói muốn tặng Lý mặt rỗ một lễ vật nhỏ.
Lý mặt rỗ không kịp phản ứng, một thanh dao từ trên giáng xuống, chặt Ca Tử thành hai phần. Lý mặt rỗ kinh hãi liền hôn mê bất tỉnh.
Nghe lão Lý nói xong, mặt tôi xạm lại, nói: "Lý mặt rỗ, ngươi cũng sắp chết rồi!"
Lý mặt rỗ ngơ ngác, vội hỏi tôi sao lại như vậy. Tôi nói: "Vừa rồi lúc tìm thấy ngươi, thi thể kia nằm sấp trên người ngươi, tay còn thò vào trong miệng. Ta nghĩ hắn đã nhét sợi dây chuyền vào bụng ngươi rồi."
Lý mặt rỗ sắc mặt trắng bệch, gào khóc: "Tiểu ca, cứu ta, nhất định phải cứu ta."
Tôi vội an ủi hắn: "Đừng quá hoảng hốt, chác chắn còn có cách. Chúng ta về khách sạn bàn bạc kỹ càng đã. A Cơ, nơi này giao cho ngươi."
Tống Long Cơ gật đầu. Tôi cùng Lý mặt rỗ khắp người máu me, chẳng xe nào dám chở,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buon-do-nguoi-chet/2321388/quyen-4-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.