“Người bạn…. nhìn không thấy?” Khâu Phong sửng sốt một chút, theo phản xa quay đầu lại nhìn nhìn xe.
“Ban nãy khi đang dọn đồ, nó nói nó có một người bạn chúng ta nhìn không thấy chơi cùng nó, nói chuyện với nó, ở trong này”. Lạc Diệp học động tác của Tiểu Kiệt chỉ chỉ đầu mình, “Trẻ con tuổi này phần lớn sẽ không im lặng lắm, em không phát hiện Tiểu Kiệt rất ít nói chuyện sao?”
“Nói như vậy, quả thật là thế, chỉ cần không hỏi thằng bé sẽ không lên tiếng”, ngẫm lại một chút, từ khi bọn họ bắt đầu quen biết Tiểu Kiệt, lời mà Tiểu Kiệt tự động nói ra ít tới đáng thương, “Bất quá nghe nói trẻ con ở tuổi này nếu rất cô đơn, có đứa sẽ tưởng tượng ra một người bạn cho mình ở trong đầu đấy?”
“Hừ, nói thế thì có bao nhiêu người sẽ gặp phải cùng một căn bệnh chứ? Chuyện bây giờ chúng ta gặp phải rất quỷ dị, tốt nhất là chuyện gì đều phải chú ý một chút”, Lạc Diệp phủi tay, rõ ràng đối với lý luận Khoa học mà Khâu Phong nói ra, dưới tình huống hiện tại có thể không cần quan tâm đến, “Anh đã nói rồi, nữ quỷ kia rất có thể là đang đuổi theo Tiểu Kiệt, Tiểu Kiệt là điểm mấu chốt bên phía Liêu Trân Anh, nếu không Trữ Lâm sẽ không xảy ra chuyện. Bây giờ nó còn nói có một người bạn nhìn không thấy, trùng hợp gặp phải bệnh tâm lý ư? Này cũng trùng hợp hơi quá rồi đó”.
“Vậy anh cho rằng người bạn kia của thằng bé là cái gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buom-buom/1961749/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.