“Không sao chứ?” Ôm lấy cơ thể còn đang run rẩy của Khâu Phong, Lạc Diệp vỗ nhẹ lưng cậu, “Vậy giờ có mở cửa hay không? Hay là hôm nay dừng lại ở đây trước?”
Mưa vẫn rất to như trước nhưng tiếng sấm đã không còn dày đặc như vậy nữa, cơn mưa có thể liên tục suốt một giờ như thế đã xem như là rất lâu rồi. Thời gian an toàn nhất có thể đi vào càng ngày càng ngắn, nhưng cảm xúc của Khâu Phong lúc này rất không ổn định, chẳng lẽ bọn họ thật sự phải dừng tay lại ngay chỗ này ư?
“Không…. chúng ta đi vào…” vỗ mặt mình, đem tóc ướt trước trán hất về phía sau, Khâu Phong hít sâu một hơi đứng thẳng người lại, “Cũng đã đến tận đây rồi, dù cho có nguy hiểm hơn nữa cũng phải đi tiếp thôi”.
“Vậy anh lên lầu tìm Tiểu Kiệt xuống mở cửa” đỡ Khâu Phong để cậu đứng vững lại, Lạc Diệp xoay người định đi lên lầu lại bị Khâu Phong chặn ngang giữ chặt.
“Không cần đi, không cần gọi Tiểu Kiệt mở” Khâu Phong dồn sức kéo anh đi vào trong gara, vẫn đi đến bên cạnh ngăn tủ kia mới dừng chân lại, “Có lẽ là em nghĩ lung tung… nhưng mà em cảm thấy thứ gì đó ở nơi này không nên để Tiểu Kiệt nhìn đến, mặc kệ là Tiểu Kiệt hay là Hiểu Văn, đều không cần nhìn tới thì tốt hơn”.
“….. Được….” có thể hiểu được Khâu Phong đang lo lắng cái gì, Lạc Diệp cũng thoáng có một loại cảm giác phía sau của cánh cửa này là mảnh nhỏ cuối cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buom-buom/1961731/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.