“NGÀI KHÂU! TRONG NHÀ NGÀI CÒN NGƯỜI KÌA! LÀM SAO BÂY GIỜ! LÀM SAO BÂY GIỜ!” bà cụ Trương lảo đảo ngả tới ngả lui, nhào lại đây bắt lấy tay Khâu Phong lắc mạnh.
“Cái gì cơ?” Khâu Phong cũng hoảng lên, lướt qua bà cụ chạy nhanh về cửa nhà mình, nhưng cái cửa sắt màu xám vẫn cứ lặng im đứng đó, cậu áp tai lên cửa nghe vào bên trong nhưng không nghe có tiếng người nào cả, trên ván cửa cũng không có tăng nhiệt độ. Lại quỳ rạp xuống mặt đất nhìn vào khe cửa cũng không có chút khói nào của đám cháy bay ra cả.
“…. không có cháy…” Khâu Phong đứng lên, hơi chần chừ nhìn cánh cửa trước mặt, xúc cảm lạnh như băng từ trên tay truyền tới. Tầm mắt từ cửa chuyển tới tay nắm, nơi đó vẫn chưa được lau chùi, bên trên kim loại màu bạc vẫn còn dính một vài thứ gì đó, đó là da trên tay Lạc Diệp xé ra, đến mức khiến trong lòng cậu thấy đau đớn. Cậu ngẫm nghĩ một hồi rồi từ từ đưa tay qua, ngay lúc sắp đụng tới thì hơi ngừng lại, nhưng cuối cùng cũng hạ quyết tâm nhắm mắt lại nắm nhanh lấy nó.
“CHÁY! CHÁY RỒI! MỌI NGƯỜI MAU THỨC DẬY ĐI!” bà cụ Trương chạy theo đến đây, nhìn thấy cậu đứng yên trước cửa, cụ hơi bối rối lại không biết bây giờ nên làm gì, chỉ có thể đi gõ cửa từng nhà từng nhà một mà kêu. Giọng của bà cụ rống lên nãy giờ đã bắt đầu trở nên khàn khàn, sức trên tay cũng chả còn được bao nhiêu nữa, nhưng hai tiếng ‘cháy rồi’ vẫn có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buom-buom/116214/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.