Điệp Tử từ từ mở mắt ra, cảm giác cơ thể rã rời. Nàng khẽ cử động nhưng không được vì tay chân đang bị trói trên cây thánh giá. Có bóng người xuất hiện. Đưa mắt nhìn, trong bóng tối, Điệp Tử dần dần thấy gương mặt Mạnh Khôi, không dịu dàng hay mỉm cười ân cần như trước mà là một cái vẻ rất tráo trở, ghê rợn.
- Thế nào, cảm giác ra sao khi bị như vậy?
Im lặng vài giây trước câu hỏi của Mạnh Khôi, rồi Điệp Tử cất tiếng, yếu ớt:
- Ta… chỉ thấy giận mình vì đã quen biết ngươi lại còn làm bạn và quý mến nữa chứ. Xem ra, ngươi rất hận ta!
Mạnh Khôi cười cười, vỗ tay với dáng vẻ man trá vô cùng:
- Ừ, đoán đúng rồi, thật tuyệt! Điệp Tử, còn nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau, khi ta ra tay cứu cô chỉ vì muốn tiếp cận để giết cô thôi. Cô có gương mặt rất giống một người con gái ta yêu, chắc cô cũng biết cô ấy, ta đã rất bất ngờ khi thấy cô vào cái đêm đó. Quả nhiên giống thật đấy, chỉ có điều… - Hắn kề sát mặt lại gần Điệp Tử - Đôi mắt màu cam vàng hơi kỳ lạ, thứ màu ma quỉ. Nói đi, cô là ác quỉ phải không?
Điệp Tử nhìn sâu vào mắt hắn, cười nhạt:
- Phải, ta là hồn ma, một oan hồn oán hận nhập vào xác cô gái ngươi yêu!
Mạnh Khôi đẩy nhẹ mặt Điệp Tử, chân hơi lùi ra sau:
- Thế thì ghê quá, đáng sợ! Ta phải giết chết ngươi…
- Giết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buom-bao-thu-diep-tu/1988387/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.