Khi tôi tỉnh giấc thì trời đã tối. Qua những khe hở của tấm rèm, tôi có thể nhìn thấy vài ngôi sao lạc lõng trên bầu trời và ánh sáng phản chiếu của những tấm bảng hiệu quảng cáo bằng đèn néon.
Chiếc đồng hồ đeo tay của tôi đặt ngay ngắn giữa chiếc bàn đêm, ở dưới cây đèn ngủ. Không cần ngóc đầu lên, tôi có thể thấy nó chỉ bảy giờ ba mươi nhăm phút.
Tôi có cảm giác như thế vào chỗ cái đầu của tôi là một cái gáo dừa và cảm thấy hơi đau khắp thân mình. Nhưng đầu óc tôi đã sáng suốt, các cơn buồn nôn không còn xuất hiện nữa. Tôi tự hỏi không biết tôi nằm ở đây đã bao lâu rồi và khi nào thì tôi mới được xuất viện. Tôi cố ngồi dậy nhưng căn phòng chao đảo chung quanh khiến tôi đành phải từ bỏ ý định ấy.
Mắt đăm dăm nhìn lên trần, tôi bắt đầu suy nghĩ. Bất chợt trong óc tôi thoáng qua một ý nghĩ: tấm ảnh tôi tìm thấy bên cạnh xác bác sĩ Cole, bây giờ nó ở đâu. Nếu Lucius lục soát quần áo tôi thì chắc chắn hắn phát hiện ra tấm ảnh đó ở trong túi tôi, và như thế thì…
Tôi cố gượng ngồi dậy một lần nữa và đưa mắt nhìn quanh. Không thấy quần áo của tôi ở đâu cả.
Có thể chúng ở gần bên tôi nhưng tôi không đủ sức. Thế mà tôi lại muốn biết ngay.
Tôi sực nhớ lời dặn của ông bác sĩ. Đúng là ở ngay đầu giường có một nút chuông gọi. Tôi ấn nút.
Cô y tá chắc là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buoi-hen-cuoi-cung/2108327/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.