Lớp vỏ sô cô la ngọt ngào tan chậm trong miệng, lộ ra chút đường maltodextrin (1) bên trong. Khác với lúc nãy, Mộc Đóa thoải mái cắn một cái khiến đường maltodextrin vỡ ra, một dòng sữa ngào ngạt tràn vào khoang miệng.
(1) Maltodextrin có thể dễ dàng tiêu hóa, được hấp thu nhanh chóng như glucose, vị ngọt vừa hoặc gần như không thơm. Nó thường được sử dụng để sản xuất nước ngọt và kẹo.
Mộc Đóa lại cầm một viên bỏ vào miệng, sau đó chọc Thiệu Thiến Thiến một cái. Cô nàng sau nhận được tín hiệu, thò tay vào trong túi Mộc Đóa ở dưới tay cô.
Thiệu Thiến Thiến vui vẻ nhai cả viên cùng lúc, cô cảm thấy ăn như vậy mùi vị ngon hơn ngậm vào trong miệng tan từ từ nhiều.
Mộc Đóa vừa ăn vừa nghĩ nên gửi lại tin nhắn cho Cố Lự, nói cảm ơn là phép lịch sự cần thiết. Nhưng mà, không có công thì không nhận thưởng (2),lại làm ra vẻ quang minh chính đại theo đuổi cô như thế, cô thoải mái nhận còn nói “Cảm ơn” lại quá khách sáo, sẽ tạo ra khoảng cách giữa hai người, như vậy rất giả tạo.
(2) nguyên văn 无功不受禄: vô công bất thụ lộc.
Cố Lự mở tin nhắn mới, “Tiểu Đóa Nhi: Buổi tối mời cậu ăn cơm nhé?”
Mới vừa gửi, Mộc Đóa liền nhận được tin đáp lại, “Cố Tiểu Hùng: Hai chúng ta?”
Mộc Đóa chần chừ mấy giây rồi ấn gửi tin nhắn, “Ừ.”
Vừa tan học, một bao đồ ăn vặt lớn đã bị bạn học xung quanh xâu xé, Mộc Đóa có chút ngượng ngùng liếc mắt nhìn Cố Lự, dù sao cũng là anh mua, thế mà lại bị cô mượn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buoi-chieu-tinh-yeu/1844798/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.