Khôi thích Thịnh từ rất lâu,kể từ khi cả hai học chung hồi tiểu học
Cậu cũng không nhớ rõ loại tình cảm này đã hình thành như thế nào,có lẽ là suốt năm năm tiểu học đó,Lâm Phúc Thịnh không giống những bạn học khác,cậu ấy không vì cậu là đứa trẻ không cha không mẹ mà nghỉ chơi,đứng ra bênh vực cậu mỗi khi Khôi bị bắt nạt
Suy nghĩ của Lâm Phúc Thịnh rất đơn giản,cậu coi Khôi là bạn của mình,cả hai cũng có chung sở thích và hai tâm hồn đồng điệu
Thịnh thích chơi bóng rổ,Khôi cũng sẽ tham gia cùng cậu
Lúc tâm trạng của cậu không tốt,Khôi là người duy nhất ở bên cạnh cậu,không hỏi cậu có sao không mà chỉ im lặng lắng nghe mọi tâm sự của cậu
Dần dần,trải qua rất nhiều năm,với đủ loại chuyện có thể xảy ra trên đời,Thịnh coi Khôi là người bạn chí cốt của mình,mọi bí mật mà cậu không muốn ai biết,cậu chỉ bật mí với mỗi Khôi
Nguyễn Minh Khôi giống như một chiếc két sắt của Thịnh vậy,cậu là nơi an toàn nhất,đối với Thịnh cậu là người rất quan trọng
Nhưng dù có quan trọng đến đâu,tình cảm mà Lâm Phúc Thịnh dành cho Khôi mãi mãi không giống Khôi dành cho cậu
Trẻ con năm 12 tuổi,không đủ trưởng thành để hiểu được thích là gì,nhưng đã đủ nhận thức với những gì mình muốn
Cậu luôn có cảm giác an toàn khi ở cạnh Thịnh,cậu ước gì Thịnh cũng cảm thấy thế
Năm ấy,Phúc Thịnh là đứa trẻ không chỉ được lòng giáo viên mà còn được bạn học quý mến
Tuy thành tích không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buoi-chieu-hom-ay/3415553/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.