Sau chiều hôm đó,Trương Minh Tuệ về nhà,thẩn thờ nằm trên giường,đầu óc cứ quay cuồng
Tâm trí vẫn hoài văng vẳng một câu nói
"Cậu là gì của tôi vậy?"
Aaaa,không được rồi!
Cô sắp điên mất thôi
________
Hôm sau đến lớp,suốt cả buổi không ai nói chuyện với nhau,đến cái chạm mắt cũng thấy ngại
Hà Hân nhìn hai người kì lạ suốt từ sáng giờ, đợi đến khi ra chơi cô nàng chạy đến bàn cô,khẽ nói
"Giận nhau nữa hả?"
"Không hẳn..."-Trương Minh Tuệ trượt dài trên bàn,giấu đi hai chiếc má ửng hồng như bị ai vả bôm bốp
Thấy cô cứ ấp úng thế,Hà Hân nhiều chuyện đến sắp phát điên,tự nhiên quát cô:"Chứ gì nói lẹ coi,không lẽ cậu tỏ tình với cậu ta rồi?"
Cô đang nằm mà bật phắt dậy,lấy cánh tay khoá miệng cô nàng:"Nói khùng gì vậy,nhìn tớ giống có gan đó không?"
Mà ước gì cô có thật
Hà Hân thấy không phải liền thất vọng lắc đầu:"Thế là gì,không giận cũng không phải tỏ tình,tự nhiên một ngày nổi hứng chơi trò lạnh nhạt đấy à?Hai người rảnh ghê"
"Hôm qua Thiện hỏi tớ là gì của cậu ấy"
"Gì chứ?"
"Gì là gì,nói vậy còn chưa nghe rõ à?"
Hà Hân vội lắc đầu,hóng chuyện đến ăn nói cà lăm:"Không phải không phải...ý tớ là...rồi cậu đáp sao?"
Ờm...
Trương Minh Tuệ gãi đầu,mím môi gượng cười:"Bạn tốt"
"Bạn tốt cái cm cậu"
Hai chữ khiến cô nàng tỏ ra thất vọng tràn trề
"Thế không nói bạn tốt thì nói gì,chả lẽ người yêu?"
"Chứ sao?"
"Bệnh hả,có tớ thích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buoi-chieu-hom-ay/3415548/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.