"Đây là..."
Phương An Tuyết nấc lên một tiếng,nước mắt không ngừng rơi,vì thế giọng trở nên nghẹn ngào:"Thư... thư của mình gửi cho cậu,ai lại xé như vậy..."
Trương Minh Tuệ cẩn thận nhìn vẻ mặt của cậu,chỉ thấy Thiện không để lộ chút biểu cảm gì,cậu lặng thinh nhìn phong thư màu hồng duy nhất còn nguyên vẹn,bên trên khắc một dòng chữ quen thuộc đến khó tin
Khoan hãy nói đến ai là người xé thư
Cậu ngẩng đầu lên,hoài nghi nhìn cô nàng,mất vài giây để có thể bình tĩnh
"Cậu là...mùa đông bình an?"
"Đúng vậy"-Cô nàng lập tức thừa nhận:"Đáng lẽ mình đã có thể gửi thư cho cậu,nhưng không nghĩ rằng có người nào đó lại nhặt được,thậm chí còn làm như vậy"
Lời nói này như thể chĩa mũi rìu vào Trương Minh Tuệ.Cô đứng chôn chân một chỗ,bất động,tuyệt nhiên không còn gì để biện minh
Đương nhiên,người giữ tất cả lá thư của cậu là cô
Nhưng việc này chỉ có hai người biết
Trương Minh Thiện suy nghĩ một hồi,lại quay sang nhìn cô,không biết là vô tình hay cố ý,cô lại cho rằng cậu như đang ngầm nghi ngờ cô vậy
"Thiện,không phải tớ làm!"
Phương An Tuyết đang khóc thảm thiết nghe thấy lời này,sắc mặt đột nhiên thay đổi,giống như chợt nhớ ra gì đó:"Không phải lúc nãy cậu với Hà Hân đến chỗ tớ tìn cái gì sao,còn nói là giấy gì đó,không ngờ là cái này!"
"An Tuyết,cậu dựa vào đâu mặc định là tôi làm?"-Trương Minh Tuệ cũng phản bác lại,đúng vậy,chuyện mà mình không làm tại sao không thể đáp trả lại?
Cô nghĩ là,nếu mình cứ im
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buoi-chieu-hom-ay/3415543/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.