Nhân sinh có vạn câu hỏi vì sao,An Tuyết chỉ có thể trả lời chắc chắn một câu
Giống như lời mà bạn thân từng hỏi qua cô
"Cậu có còn thích Minh Thiện nữa không?"
"Không đâu!"-Cô khẽ cười khổ,bấu chặt ngón tay mình,siết đến trái tim kiệt quệ để phải nói ra rằng
"Tớ sẽ không thích cậu ấy nữa"
Tình yêu như đoá hoa phù dung,sớm nở tối tàn,chỉ là tình cảm mà An Tuyết dành cho cậu còn thê thảm hơn cả thế
Cậu là ly latte mà hôm ấy cô đã gọi không đường,nhưng cô lại không biết,latte làm gì có đường
Minh Thiện sao có thể nhớ ra cô?
_____
Mùa hè năm 2004,lúc ấy đồ điện tử là một thứ gì đó rất xa xỉ.Tuy nhiên 12 tuổi,Phương An Tuyết đã có cho mình một chiếc di động Motorola đời mới nhất
Cô nhớ mãi cột mốc này không phải có ý khoe khoang, chỉ là hôn nhân gia đình năm ấy có chuyển biến,ba và mẹ ký giấy ly hôn,đem cô và anh trai tách ra,mỗi người một ngã
Anh trai theo mẹ,cô theo ba,nhà cửa chia đôi,tài sản cũng thế
Sau đó vài tháng,mẹ gọi cho cô bảo rằng sẽ đưa anh trai đi nước ngoài sống,ngỏ lời muốn hỏi ý kiến của cô,bảo rằng cô có muốn cùng đi không
Phương An Tuyết cầm di động trên tay,lúc ấy vẫn là chiếc Motorola cũ rít có thể đập đá không bể,nghe giọng mẹ qua di động,cô chợt nhận ra đã 3 tháng rồi không được nhìn mặt mẹ và anh trai rồi
"Con đã nói sẽ không đi mà "
"Tuyết à,mẹ làm giấy tờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buoi-chieu-hom-ay/3415541/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.