Giờ ra chơi,Trương Minh Tuệ vẫn như thường lệ ngồi trong lớp giải bài tập
Chỉ là ngẩng đầu lên nhìn chỗ bàn học quen thuộc kia,phát hiện cậu đã đi rồi
Nếu là trước kia,cô có thể rút di động của mình và hỏi cậu ở đâu,có thể giúp cô mua đồ ăn đem lên lớp được không
Nhưng mà hiện tại,thậm chí nói một câu chào cũng cảm thấy khó khăn
Nghĩ đến đây,đầu cô trống rỗng,bài tập đơn giản trước mắt nhìn nửa tiếng cũng không giải được
Trương Minh Tuệ lặng lẽ nằm xuống bàn,không biết ngồi gần lối ra vào là xui xẻo hay may mắn,vừa có thể nhìn thấy dưới sân là hình bóng mà cô chưa nhận lầm bao giờ,nhưng càng nhìn mắt lại càng nhoè đi
Ánh nắng rọi lên mặt bàn,rọi vào tầm mắt cô là Trương Minh Thiện đang chơi đá cầu dưới sân,vẻ mặt hứng thú,trên môi thỉnh thoảng lưu lại ý cười nhàn nhạt,cùng với Kim Thành và Thịnh,cậu không đá trượt trái nào,đến lượt Hà Hân nhảy vào thì trái nào cũng hụt,cả bọn liền bày trò giễu cợt
Môi cong lúc nào không hay
Cô lại trở về dáng vẻ của năm tháng học cấp hai,trầm tĩnh nhạt nhẽo,cô độc một mình
Nhớ đến khi sáng,Trương Minh Thiện trở vào với bộ dạng lười biếng,tóc rối tung với hai mắt mệt nhoài,đó luôn là dáng vẻ mỗi buổi sáng của cậu
Kì thực cô lại cảm thấy đó là dáng vẻ tự nhiên đẹp đẽ của thiếu niên
Có lẽ thời niên thiếu,ai cũng có một bóng hình khắc mãi trong tim
Trương Minh Tuệ lật mặt sau của quyển sách toán,viết lên suy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buoi-chieu-hom-ay/3415530/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.