“ Diêu Tử Khiêm , vậy mày nghĩ với cái chân bị què của mày , có thể cho Ngữ Tâm hạnh phúc hay không ? “
Câu nói của Cố Gia Hữu đã đụng trúng nỗi đau của Diêu Tử Khiêm , khiến anh không nói nên lời , anh tự ti nhìn chân mình bị què mất một bên khiến anh đi lại rất khó khăn .
Đây cũng là bí mật anh giấu không cho Ngữ Tâm biết , anh sợ khi nói ra cô nhất định sẽ không ở bên cạnh anh nữa .
“ Dù tôi có cho Ngữ Tâm được hạnh phúc hay không cũng không đến lượt như anh nói . “
Diêu Tử Khiêm nói xong câu mặc kệ Cố Gia Hữu làm gì hay nói gì , anh đứng dậy định rời đi thì bị một câu nói của Cố Gia Hữu khiến anh dừng bước lại .
“ Diêu Tử Khiêm , cậu đừng quên cái chết của An Tâm như thế nào . Nếu một ngày nào đó Ngữ Tâm nhớ lại những chuyện trước đây , liệu con bé sẽ có hận cậu không ?
Diêu Tử Khiêm từng bước , từng bước chân nặng nề rời đi .
[…]
Cố Ngữ Tâm vẫn như mọi ngày , cô ngồi trên chiếc xích đu chờ Tử Khiêm về nhà , đột nhiên có tiếng chân lại gần đây . Cô cứ nghĩ là Tử Khiêm về nhà nên vui mừng .
“ Tử Khiêm , anh về rồi sao .“
Nhưng tiếng bước chân lại càng tới gần hơn mà lại người không trả lời cô , Cố Ngữ Tâm cảm thấy lạ sao Tử Khiêm lại không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buoc-ve-phia-khong-anh/2809569/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.