Tôi cảm động vì từng lời nói của Lý Thế Bảo, tôi cảm nhận được sự chân thành sự dịu dàng và chăm sóc của anh dành cho tôi càng ngày càng nhiều.
Ngước mặt lên nhìn Lý Thế Bảo tôi bọc lộ cảm xúc của mình trước anh, tôi không phải sắc đá không biết được mọi chuyện anh làm, tôi cũng biết rung động nhưng bức tường thành trước mặt tôi thật khó vượt qua, tôi nhỏ giọng nói:
- Em cảm nhận được hết, em biết anh quan tâm đến em như thế nào, anh chăm sóc em xuốt 6 tháng trời em nằm trên giường bệnh ra sao? Em đều đã được nghe lại hết, chị Tuệ Nhiên đã nói cho em nghe không sót một chút nào hết.
Nước mắt ở khoé mắt rơi xuống tôi nghẹn ngào nói:
- Nhưng mà anh và em ở hai thế giới quá khác biệt nhau, anh như vì sao lấp lánh ở trên bầu trời kia còn em chỉ là một hạt cát bên đường, ông bà chủ quá tốt gia cảnh của anh cũng rất tốt, còn em…
Tôi không kìm được tự cảm thấy bản thân mình thấp kém:
- Ba em không còn, còn người mẹ kia thì không có trách nhiệm trong tay em không có gì hết, cuộc sống của em cũng chính là được gia đình anh đem đến, em không muốn họ thấy thất vọng vì em càng không muốn anh ra ngoài phải xấu hổ vì em, nên em… em…
Lý Thế Bảo cuối xuống hôn lên môi tôi không để tôi nói thêm một lời gì cả, buông tôi ra anh tiếp tục hỏi:
- Anh không cần biết bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buoc-vao-nha-toi-thi-em-phai-lam-vo-toi/3414217/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.