Tôi nhìn thấy gương mặt của Lý Thế Bảo nhìn tui như muốn nuốt tôi không còn mãnh sương mà tự nhiên tôi rùng mình.
Chồng của chị Tuệ Nhi đã vát chỉ đi rồi thì Lý Thế Bảo đến nói với tôi:
- Hôm nay em chết chắc với tôi rồi.
Tự nhiên tôi cảm thấy ngày mai tôi không còn thấy mặt trời đâu nữa rồi, có ai không cứu tôi.
Lý Thế Bảo bế tôi ra xe rồi lái đi nhưng sao con đường này không phải về nhà, tôi hỏi:
- Đây không phải đường về nhà anh đưa tôi đi đâu vậy?
- Đưa em đến nơi mà tôi có thể trị tội của em, ai cho phép em đến mấy chỗ này hả? Hôm nay nếu không có tôi và Kiến Văn thì em có biết hậu quả ra sao không?
- Tôi xin lỗi anh mà, chị Tuệ Nhi buồn muốn tôi đi chơi cùng chị ấy chở tôi đi đâu thì tôi đi theo thôi, tôi đâu có biết gì đâu.
Vừa nói tôi vừa cuối xuống nhận lỗi, nhưng sao hôm nay tôi thấy trong người nóng quá vậy ta, hay là xe của Lý Thế Bảo bị hư máy lạnh, tôi quay qua hỏi:
- Nhưng mà anh quên bắt máy lạnh à? Sao tôi thấy xe anh hôm nay nóng quá vậy?
- Sao lại nóng? Máy lạnh bình thường mà.
Lý Thế Bảo vừa trả lời vừa đưa tay đến trước nơi quạt máy lạnh thổi ra nói. Nhưng mà sao tôi càng lúc càng thấy nóng vậy ta?
Tôi đang mặt áo sơ mi nên cởi một nút trên cùng ra cho bớt nóng, mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buoc-vao-nha-toi-thi-em-phai-lam-vo-toi/3414203/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.