Tôi không biết nói gì hơn nên im lặng, Lý Thế Bảo nắm tay tôi mằn mò ngón tay tôi như vui lắm vậy, nhìn qua tôi anh ta hỏi:
- Em có bao giờ suy nghĩ đến tương lai muốn làm gì? Hay em nuối tiếc nhất đều gì không?
Hôm nay tự nhiên sao anh ta hỏi tôi như vậy ta? Nhìn Lý Thế Bảo suy nghĩ một chút tôi nói:
- Đều nuối tiếc nhất trong cuộc đời tôi là năm 14 tuổi khi biết người đàn bà đó không còn yêu ba tôi nữa, tôi đã không khuyên ba tôi từ bỏ bà ấy để rồi bi kịch đến với cuộc đời tôi.
Vừa nói nước mắt tôi không kìm được mà rơi, với tay lao đi nước mắt tôi tiếp tục nói:
- Nếu lúc đó tôi khuyên ba từ bỏ thì có lẽ tôi không mồ coi ba sớm như vậy, để rồi tôi cuộc sống của tôi mới phải trốn chạy như bây giờ.
Ngước mặt lên trời để nước mắt không rơi xuống, tôi cố gắng kìm nén cảm xúc của mình, Lý Thế Bảo đưa tay lao những giọt nước mắt trên má tôi và ôm tôi vào lòng nói:
- Em đừng buồn nữa, quá khứ qua rồi em cũng không thay đổi được với lại lúc đó em còn quá nhỏ, giờ có tôi ở đây từ nay tôi sẽ bảo vệ em.
Cảm xúc như vỡ oà lần đầu tiên kể từ khi ba mất đến giờ tôi mới khóc một cách thương tâm như vậy, đã thế còn ở trong lòng của Lý Thế Bảo mà khóc.
Tôi không biết mình đã khóc bao lâu đến khi bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buoc-vao-nha-toi-thi-em-phai-lam-vo-toi/3414195/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.