Vừa lên xe tôi bức xúc nói:
- Sao tự nhiên anh lại bỏ chiếc xe máy của tôi, tôi phải để dành dụm tiền lâu lắm mới mua được đó.
- Chiếc xe cũ đó em giữ lại làm gì? Sao này em muốn đi đâu tôi kêu tài xế đưa đi.
- Đâu có được, xe là xe của anh tài xế là của gia đình anh mà, tôi vẫn muốn đi xe của tôi thôi.
- Em nói xe của tôi, tài xế của tôi nhưng mà tôi là của em mà.
- Ai là của anh? Anh là của tôi gì chứ.
- Cứng đầu, thôi nếu mà em thích đi xe máy thì để tôi mua chiếc xe mới cho em.
- Tôi không cần.
Vừa dứt câu thì Lý Thế Bảo quay qua hôn lên môi tôi cắn môi tôi một chút rồi buôn ra nói:
- Cái miệng này thích cãi tôi, có bữa tôi cắn cho nát luôn khỏi cãi.
Tôi tức quá không trả lời luôn cuối mặt quay ra ngoài cửa xe nhìn đường không thèm quan tâm đến tên đáng ghét bên cạnh nữa.
Trên đường về Lý Thế Bảo có ghé một cửa hàng bán điện thoại mua cho tôi một cái điện thoại mới và sẵn tiện anh ta lưu luôn số điện thoại vào máy tôi luôn và nói:
- Lúc nào cũng phải đem theo bên mình để khi nào tôi cần tìm em sẽ gọi cho em.
Hoá ra là cho tôi để tiện sai bảo, tôi gật đầu cám ơn và cầm điện thoại xem, đúng là đẹp và xịn hơn cái điện thoại cùi bắp cũ của tôi nhiều.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buoc-vao-nha-toi-thi-em-phai-lam-vo-toi/3414188/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.