Làm việc ở nhà chị Tuệ Nhi rất tốt, mọi người ở đây đều rất thương tôi vì biết được hoàn cảnh khó khăn và tội nghiệp cho số phận của tôi nên ai cũng giúp đỡ tôi hết.
Tôi cảm thấy thật sự rất may mắn vì hôm đó gặp được chị Tuệ Nhi ở ngoài đường, nếu không chắc tôi đã bị bắt đem đi mất tiêu rồi.
Bác quản gia nói với tôi:
- Khả Hân hôm nay con nấu ăn thôi đừng lên lầu hai nha, hôm nay thiếu gia từ nước ngoài đi công tác về cậu ấy không thích ai vào phòng của cậu ấy hết nên con đừng lên đó.
- Dạ con nhớ rồi ạ? Mà thiếu gia khó lắm hả bác?
- Uk, cậu ấy ngoài hai vị tiểu thư ra chưa từng dễ giải với ai, phòng của cậu ấy chỉ có ta dọn dẹp thôi, lúc trước cậu ấy cũng có người hầu riêng để dọn dẹp phòng của cậu ấy và phục vụ khi cậu cần, nhưng cậu rất kỷ và khó nên không ai làm được lâu hết, cuối cùng thì việc dọn dẹp phòng cậu chỉ có ta được làm.
Ngừng một chút bác quản gia tiếp:
- Khi cậu ấy không có ở nhà như đi công tác thì phu nhân mới cho người vào làm vệ sinh, bình thường cậu ở nhà thì chỉ có ta làm thôi, nên hôm qua con có lên đó dọn dẹp hôm nay thì đừng có lên.
- Wow, người thiếu gia này coi bộ khó ở giữ ha bác?
Tôi quên mất mình đang làm việc ở đâu mà buộc miệng nói ra, nhớ lại thì bụm miệng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buoc-vao-nha-toi-thi-em-phai-lam-vo-toi/3414181/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.