Sao có thể vô lý như vậy? Tôi là con gái tôi không bắt anh ta chịu trách nhiệm thì thôi, sao anh ta bắt tôi phải chịu trách nhiệm chứ.
Tôi kìm nén từ nãy giờ, giờ không chịu nổi liền bật khóc, thấy tôi bật khóc anh ta ngồi dậy ôm tôi vào lòng:
- Sao lại khóc, tôi chỉ muốn chịu trách nhiệm với em thôi mà.
- Tôi không cần, tôi đã quá khổ rồi tôi không muốn lại vướng vào anh nữa, anh tha tôi đi mà.
Tôi càng khóc lớn hơn kiểu bao nhiêu chịu đựng bao nhiêu uất ức từ trước đến giờ tôi đều loi ra hết, tôi đã quá bất hạnh, khó khăn lắm tôi mới trốn được làm lại cuộc đời, tại sao tôi lại gặp phải anh ta chứ, mất đi lần đầu thứ quý giá nhất của người con gái ai không đau lòng.
Tôi cũng muốn dành nó cho người tôi yêu sao này mà, nhưng tối qua... Tôi lại không muốn vướng vào những người quyền thế, hôm qua xuốt buổi tiệc tôi đã nghe về người đàn ông này rất nhiều, là một người máu lạnh trên thương trường mà người người đều sợ thì làm sao tôi dám vướng vào anh ta.
Người quyền thế như anh ta muốn bao nhiêu người mà không được, nhưng làm ơn cho tôi được yên đi mà, vừa tuổi thân vừa uất ức tôi khóc không biết trời đất như nào luôn. Vì sao ba không còn sống, để con có thể vựa vào, con nhớ ba quá.
Thấy tôi khóc giữ quá Lý Thế Bảo chỉ biết im lặng mà ôm tôi không nói gì thêm nữa, sao khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buoc-vao-nha-toi-thi-em-phai-lam-vo-toi/3414174/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.