Edit: Peiria
Bởi vì ánh mắt kia, hai người đều không nói gì nữa. Sự im lặng giống như chất khí ngưng tụ, hòa với bóng đêm tối tăm thành một thể, nhưng vẫn không thể điều hoà cảm giác xấu hổ vi diệu trong đó.
Nam Phong đè ép rung động thoáng qua rồi vụt biến trong tim, anh khép mi nhìn ánh đèn của những tòa nhà bên ngoài, khuôn mặt trầm tĩnh tựa như một bức tượng điêu khắc cơ thể người hoàn mỹ.
Hô hấp của Lục Sênh trở nên rất nhẹ, rất cẩn thận. Không khí rét lạnh giữa đêm đông chui vào đường hô hấp, chạy đến ngực, lượn lờ xung quanh trái tim, khí lạnh khiến đầu óc cô thanh tỉnh hơn đôi chút.
Cô nghĩ thầm, anh không hiểu? Hay là không muốn hiểu đây?
Nam Phong thở dài. Vì nghiện thuốc lá, anh bất giác miết ngón tay, rũ mắt liếc nhìn Lục Sênh, phát hiện cô đang cúi đầu, gió đêm thổi qua, quả bông trắng trên đỉnh mũ len màu đỏ của cô khẽ đung đưa, đáng yêu nói không nên lời.
Vẫn là một đứa bé, Nam Phong cười tự giễu cười, cũng không biết cười cô hay cười chính anh. Anh nói, "Về thôi."
"Vâng." Lục Sênh luôn luôn nghe lời, anh nói cái gì thì cô làm cái đó.
Trở lại khách sạn, Nam Phong nhận được điện thoại ân cần hỏi thăm của Lý Vệ Quốc. Lý Vệ Quốc rất tò mò học trò của Nam Phong tranh tài như thế nào, khi nghe nói Lục Sênh thua ngay ở vòng một, Lý Vệ Quốc dùng giọng điệu mất mặt nói với Nam Phong, "Bị loại từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buoc-vao-long-em/3278498/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.