Edit: Peiria
Sau khi trở lại trường thể thao Thụ Thanh, Nam Phong để Từ Tri Diêu tự tập luyện, anh gọi một mình Lục Sênh đến bên cạnh, nói, "Lục Sênh, em tự tổng kết cuộc tranh tài hôm nay xem."
Lục Sênh có chút khẩn trương. Trận đấu hôm nay của cô thật sự không có gì đặc sắc, suy nghĩ tìm từ rất lâu, phát hiện chính mình quá ngốc, cô đành phải cúi đầu, "Em đánh không tốt lắm."
"Hửm? Không tốt chỗ nào?" Nam Phong vừa nói, ngón cái vừa bất giác chà xát ngón trỏ. Anh nghiện thuốc lá, lại không muốn làm cho Lục Sênh phải ngửi khói thuốc nên đành phải chịu đựng.
"Em... Em cảm thấy mình không phát huy được..." Cô nói ra đáp án lập lờ nước đôi.
"Lục Sênh, nhìn anh."
Lục Sênh bèn ngẩng đầu đối mặt với anh. Anh rũ mắt xuống, vẻ mặt có chút không tập trung, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, bình thản lại chói mắt, giống như ngọn nến sáng rực trong đêm gió tuyết. Ánh mắt Lục Sênh chạm phải ánh mắt anh, bản năng có chút tránh né.
Anh lẳng lặng quan sát cô, hỏi, "Lúc tranh tài em đang nghĩ cái gì?"
"Em..." Trái tim Lục Sênh hẫng hai nhịp, tiếp xúc với ánh mắt lạnh nhạt mà thông thấu của anh, khoảnh khắc đó cô thậm chí đã có ý nghĩ "Không bằng nói thật đi". Cuối cùng cô vẫn cúi đầu, né tránh ánh mắt anh, đáp, "Em không nghĩ gì cả."
Đáp án này gần như ở trong dự liệu của Nam Phong. Vì anh biết, có hỏi cũng vô ích.
Nam Phong cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buoc-vao-long-em/3278490/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.