Edit: An TĩnhĐến khi điện được sửa lại thì cũng đã đến rạng sáng ngày hôm sau.
Ánh đèn màu vàng ấm áp chiều xuống trên đỉnh đầu, hơi chói mắt, Lộc Nhiên vùi mặt vào trong đệm thịt mềm mại ở trước mặt. Hương thơm của nước giặt quần áo càng thêm rõ ràng trước chóp mũi của cô, ý thức dần dần quay về, thân thể Lộc Nhiên cứng đờ, bỗng nhiên buông tay ra, đẩy Thẩm Tịch về phía sau.
Thế mà cô lại ôm Thẩm Tịch, còn ôm lâu như vậy nữa chứ! Lộc Nhiên hận không thể trở về lúc một tiếng trước, đánh cho chính mình một trận.
“Như thế nào, lợi dụng xong thì đẩy ra ngay à?” Thẩm Tịch vừa mới tan làm trở về, trên người vẫn mặc áo sơ mi trắng, đoán chừng cảm thấy hơi nóng, anh đưa tay cởi hai cúc áo trên cùng, “Không dễ thương chút nào nhỉ?”
Lúc này Lộc Nhiên mới chú ý đến chiếc áo sơ mi nhăn nhíu của anh, còn bị nước mắt của mình thấm ướt, đột nhiên cô sinh ra cảm giác hối lỗi, cô cắn môi, nói: “Thật xin lỗi cậu.”
Thẩm Tịch dựa người trên ghế sofa, dáng vẻ lười biếng, kéo dài âm điệu trả lời cô: “Không vấn đề gì.”
Lúc này đã bình tĩnh lại, lí trí của Lộc Nhiên cũng dần dần quay về, “Sao cậu là có chìa khóa nhà tôi vậy?”
“Mẹ cậu không yên tâm để cậu ở nhà một mình, dặn tôi nếu có việc gì thì mở cửa xem.”
Sự việc lúc còn nhỏ ấy, không chỉ để lại bóng ma trong Lộc Nhiên mà còn giấy nên một hồi chuông cảnh báo ba mẹ Lộc, hai người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buoc-vao-long-anh/253747/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.