Edit: An Tĩnh“Tỏ tình với thanh mai trúc mã của mình rồi bị từ chối, sau đó xuất ngoại vứt bỏ đối phương ở lại tận năm năm trời, hôm nay đã quay về thì nên đối mặt với cậu ấy thế nào đây?”
Lộc Nhiên lẩm bẩm vấn đề này trong miệng của mình mấy lần liền, sau đó cầm điện thoại di động lần lượt vào hết các app, muốn tìm cho mình việc gì đó để làm.
Chặng đường về đến nhà mất hai tiếng, mỗi một phút một giây trôi qua đều cảm thấy khó có thể chịu đựng nổi, bầu không khí trên xe ngoại trừ lúng túng thì vẫn chỉ có lúng túng. Lộc Nhiên đã ngủ một giấc dài trên máy bay, lúc cô phân vân giữa giả vờ ngủ với lên tiếng nói chuyện, Thẩm Tịch đã giành nói trước: “Đói không, phía trước có một tiệm lẩu mùi vị rất được.”
Lộc Nhiên yên lặng nuốt nước bọt, nghiêm trang đáp lại một câu: “Không đói bụng.”
Nhưng mỗi một tế bào trên cơ thể của cô đều kêu gào khát vọng của chúng đối với nồi lẩu sôi ùng ục, có trời mới biết cô thèm khát được ăn một bữa lẩu cay nóng như thế nào. Hơn nữa với trạng thái này giữa cô và Thẩm Tịch, hiển nhiên cùng ăn lẩu không phải là một hoạt động thích hợp, giờ phút này cô chỉ muốn nhanh chóng về đến nhà, rồi say goodbye với anh mà thôi.
Sự yên lặng lại tràn ngập một lần nữa, Lộc Nhiên cầm chặt điện thoại di động, lấy hết dũng khí quay đầu nhìn người ngồi bên cạnh, “Cảm ơn cậu hôm nay đã đến đón tôi, thật làm phiền cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buoc-vao-long-anh/253744/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.