01
Chuyện này, nói ra cũng thật kỳ lạ.
Đầu tháng, ta theo lệ cũ lên chùa Phụng Minh dâng hương lễ Phật. Vừa bước ra khỏi sơn môn thì đã thấy tiểu đồng bên cạnh Thẩm Tích — tên Toán Nhi, cái miệng dẻo quẹo, đầu đầy mồ hôi chạy bổ tới.
Từng giọt mưa xuân tí tách rơi trên mặt ô, Toán Nhi hấp tấp vội vã, bị vấp phải bậc đá suýt ngã sấp mặt, trông thật khôi hài.
Ta hơi cong khóe môi, cố nén cười, giữ vẻ đoan trang, hỏi:
“Có chuyện gì?”
Toán Nhi thở không ra hơi, chống tay lên gối, gương mặt khô như khỉ nhăn nhó, trông như thể trong nhà có tang.
“Hầu... hầu gia ——”
Hắn thốt lên: “Gia nhà ta ngất xỉu rồi!”
“Cùng đồng liêu uống rượu, đang ngồi yên lành thì bỗng nhiên phun ra một ngụm máu! Hù dọa các vị đại nhân xanh cả mặt, vội vàng khiêng về phủ. Nhị gia không cho mời y quan, chỉ luôn miệng gọi tên phu nhân người!”
Ta ngẩn người, vô thức quay đầu nhìn về phía chùa.
Toán Nhi đứng bên, lo đến mức vò đầu bứt tai:
“Phu nhân mau về phủ đi thôi!”
Vài nha hoàn theo sau thấy ta đứng đờ người, khẽ thì thầm:
“Phu nhân xưa nay tình thâm ý trọng với Nhị gia, chẳng lẽ bị hù đến phát ngốc rồi?”
Các nàng nhẹ nhàng đẩy tay ta.
“Phu nhân, phu nhân…”
Mưa tạt xiên qua, ta bừng tỉnh, siết chặt thần sắc, được các nha hoàn dìu xuống từng bậc đá, lặng lẽ không nói một lời.
—-------
Xe ngựa xuyên qua màn mưa, rảo hết tốc lực chạy về Thẩm phủ.
Trong phủ quả nhiên loạn như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buoc-vao-hong-tran/5075908/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.