Tề Nghiên Dương ôm Chu Uyển Đình trong lòng, người kia trúng hương độc dược cả thân mềm nhũn ngất đi. Chung Tử Ly cuốn quýt loay hoay nhóm người qua bên này bên nọ xem xét, đôi khi lấy thân hắn che chắn, sợ rằng hai người nhanh chóng bị phát hiện. Nàng kéo tay áo Chung Tử Ly, bảo hắn giúp nàng đỡ Uyển Đình ngồi dậy, đem người kia tựa vào lưng mình, cẩn thận xóc lên.
"Dương đệ cẩn thận"
Chung Tử Ly hô nhỏ, hắn vịnh vai Uyển Đình, cố gắng để người kia không ngã. Khi tư thế đã thực ổn định, Tề Nghiên Dương đưa cánh tay ra hiệu, hắn hiểu ý gật đầu, cả ba từng bước cẩn thận rời nơi trú ẩn. Đi một đoạn liền thấy một hàng ánh lửa sáng trưng nhấp nhô, liền biết đằng trước có quan binh, liền rẽ hướng tránh né. Đi một lúc lại gặp cảnh tương tự, nhìn bốn phía dường như nơi nào cũng có quan binh đi tới đi lui, nàng thầm mắng một câu
"Khốn kiếp"
Dù thế nào vẫn không bỏ cuộc, nàng cõng Uyển Đình dẫn đường đi trước, Chung Tử Ly theo sau quan sát chung quanh. Thế nhưng nàng thế nào lại dẫm phải thứ gì đó mềm mại, chỉ nghe thấy tiếng hú dài kêu đau, Chung Tử Ly bước đến xem xét, liền lấy một mảnh lông trắng tuyết, một con hồ ly to bằng một em bé sơ sinh, đuôi dài chắn ngang lối đi, bảo sao lại dẫm trúng. Tề Nghiên Dương nhìn xuống chân, cẩn thận xem xét, hình như tiểu hồ ly đã bị thương, một chân trước của nó chảy máu một mảng, ước chừng bị rách một đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buoc-vao-giang-ho-gap-giai-nhan/514418/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.