Khi Khang Gia Niên quay lại, cậu nhìn thấy Khang Vu Thụ đứng ở đầu tàu. Anh khoác áo mưa, đứng châm thuốc trong màn mưa phùn trầm lặng.
“Anh, sao anh lại tới đây? Lại tới giám sát hả?”
Khang Vu Thu quay đầu lại, ném túi ở bên chân qua.
Khang Gia Niên cuống cuồng nhận lấy, bên trong túi nilon là chìa khóa nhà cậu đánh rơi.
“Em đúng là, còn ẩu thả hơn cả ông nội.” Khang Vu Thụ ngậm điếu thuốc: “Tối nay anh phải chạy xe, em học xong thì về nhà, đừng có chạy đi linh tinh.”
“Ồ.” Khang Gia Niên bĩu môi: “Vậy em vẫn khỏe hơn ông nội chút.”
“Em còn đắc ý hả?”
“Vừa nãy em chạy đi đâu, không phải em ra ngoài sớm lắm sao?”
Khang Gia Niên lắc áo mưa trong tay: “Chị Thanh Mộng vừa dầm mưa tới, em sợ lúc về vẫn mưa nên đi mua cái này.”
Khang Vu Thụ lẩm bẩm một câu thảo nào.
Khang Gia Niên bàng hoàng: “Đừng nói vừa nãy anh đi vào nhé?”
“Vừa nãy anh tưởng là em.”
“Là em thì anh cũng đâu thể cứ thế đi vào được!”
Khang Vu Thụ dập tắt điếu thuốc, giơ tay lên đầu hàng: “Được được, là lỗi của anh.”
Khang Gia Niên lại cười hi hi: “Không sao đâu.”
Khang Vu Thụ nhìn đồ trong tay cậu ấy, nói: “Em mua cái này sao? Không mua cái khác hả?”
“Hả? Còn mua gì nữa?”
“Không có gì, em đi vào đi.” Khang Vu Thụ mặc áo mưa đi ra ngoài.
***
Khang Gia Niên biết sau vụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buoc-vao-giac-mong-ca-vang/2863501/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.