Sau khi rời khỏi quán cơm, Chương Tử đưa Khang Vu Thụ tới bệnh viện xử lý vết thương ở trán. Anh ấy nói kiểu gì Khang Vu Thụ cũng phải chụp CT, tránh trường hợp chấn động não, không xử lý kịp thời rồi để lại di chứng gì.
Khang Vu Thụ lại coi như không có gì, vừa không chống đỡ được lời càm ràm của Chương Tử, vừa sợ quay về nghẻo ngay lập tức nên đã ngoan ngoãn tới bệnh viện kiểm tra.
Trong lúc đợi kết quả, hai người trốn lên sân thượng hút thuốc. Chương Tử vẫn cầm miếng băng gâu kia, không nỡ dùng.
Khang Vu Thụ thấy mà chướng mắt, gẩy tàn thuốc qua đó, nói: “Được rồi đấy, lẽ nào còn muốn mang nó đi thờ cúng sao?”
Chương Tử cười: “Đây không phải băng gâu bình thường, đây là mộng xuân của tôi.”
Khang Vu Thụ nhả ra làn khói: “Không phải cậu không thích nữa rồi sao? Người ta cho cậu thứ này cậu đã không chịu được rồi?”
Chương Tử nhún vai: “Cậu không hiểu đâu, cái thứ tình yêu này ấy, khó dứt hẳn lắm.”
“Tôi thấy cậu không muốn dứt ấy, nếu không sao lại chạy tới đó?”
“Không phải trước đó tôi đã chực ở đó cả tháng trời, thành ra thân với ông chủ ở đó sao. Bây giờ tôi tới quán đó, ông chủ còn giảm giá cho tôi, tôi cũng đâu tới đó để đợi cô ấy.”
“Thế hả?”
“Đương nhiên rồi, tôi chỉ… chỉ nhìn thấy gương mặt ấy là tro tàn lại bùng cháy lại thôi. Huống hồ cô ấy còn chủ động đối tốt với tôi.”
“Cái này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buoc-vao-giac-mong-ca-vang/2863483/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.