Lê Thanh Mộng còn chưa trả lời, anh đã buông tay ra, đứng dậy, đá ghế rời đi. Cô vẫn duy trì tư thế ngồi bị anh khống chế như vừa nãy.
Gió đêm thổi qua, Chương Tử dựng ghế Khang Vu Thụ vừa đá lên, ngồi xuống ghế, đưa cho cô ghim cài áo đã nắm trong tay hồi lâu.
“Suýt thì quên chuyện chính.” Anh ấy cố tình nhẹ nhàng nói như chưa xảy ra chuyện gì.
Lê Thanh Mộng nhận lấy, nhỏ giọng nói cảm ơn rồi đứng dậy định bỏ đi. Lời vốn định nói với anh ấy tối nay dường như cũng không thích hợp để nói ra nữa.
Chương Tử vội lên tiếng: “Thật ra cô nói sai rồi.”
“Cái gì?”
“Vu Thụ không phải kẻ lừa đảo, tôi và cậu ấy quen nhau lâu như vậy, tôi gần như chưa bao giờ thấy cậu ấy làm việc xấu.”
“Là vì anh đã áp bộ lọc tốt đẹp lên cho anh ta.”
“Nếu như là do tôi thiên vị, vậy sao cậu ấy phải cho cô vay khoản tiền lớn thế?”
Bước chân định rời đi của Lê Thanh Mộng khựng lại, cô nghi hoặc quay người: “Anh đang nói gì vậy? Đó không phải tiền của anh sao?”
Chương Tử thờ dài, lấy một viên đậu ra, bóc vỏ, hạ quyết tâm: “Thật ra đó là tiền tích góp mấy năm của Vu Thụ.”
***
Lê Thanh Mộng rời khỏi quán ăn, khi về tới nhà, cô nằm bất động trên giường, cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, mỗi một phút đều có lượng thông tin lớn ập tới, trong đó thông tin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buoc-vao-giac-mong-ca-vang/2863468/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.