Đồng Tuyết nghe xong liền thở dài, lập tức ỉu xìu:
"Sao không chứ? Mẹ tớ lải nhải khiến tớ đau đầu muốn chết luôn.
Nói là nuôi bò còn cho sữa, nuôi tớ chính là ném tiền đi. Cậu nói xem, không phải chỉ là không tìm được việc thôi sao? Có cần nói khó nghe vậy không, không tìm được là việc xấu sao?"
Nói xong hai mắt liền đỏ hoe, giọng nói cũng nghẹn ngào. Lâm Hi không nghĩ cô sẽ phản ứng mạnh như vậy liền đặt đôi đũa xuống vỗ vỗ vai bạn:
" Có thể dì muốn cậu tiếp tục thi công chức hay làm giáo viên mới nói thế. Cậu đừng suy nghĩ nhiều quá. Đó là mẹ ruột cậu chứ có phải mẹ kế đâu!"
" Mẹ ruột cũng không nên đâm dao vào lòng người ta như thế chứ!" Đồng Tuyết phản bác.
" Có lẽ tớ là đứa trẻ nhặt được trên đường cũng nên. Trước kia lúc tớ còn nhỏ, bác tớ nói tớ là đứa bé được ba mẹ tìm thấy ở nhà bán bánh nướng đầu phố."
Lời này mà cũng có thể tin sao trời! Lâm Hi hết nói nổi rồi:
"Lúc nhỏ ai mà không từng bị doạ vậy chứ? Trước kia bà nội tớ còn nói tớ nhặt được ở ven sông kìa!"
Đồng Tuyết cũng chỉ trút giận thế thôi, sở dĩ hôm nay tới cửa hàng hoa là vừa cãi nhau một trận tưng bừng với mẹ ở nhà, nên mới chạy tới đây lánh nạn tránh đầu sóng ngọn gió.
Nếu được cô muốn tránh ở đây thêm vài ngày. Nhưng biết chắc là không thể nào. Với tính cách của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buoc-toi-ben-em/2623844/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.