Lâm Hi cũng biết với thân phận của Từ Vi Vũ chắc chắn giao tiếp rất nhiều, không thể nào không uống rượu được.
Dù sao cô cũng chỉ cố gắng làm hết trách nhiệm
một người bạn, chứ không có quyền gì mà can thiệp vào sự tự do của người ta.
Có điều thật sự lúc này cô không muốn ra ngoài, lại không muốn phụ ý tốt của anh, suy nghĩ một chút liền đề nghị:
" Hay là ở nhà ăn đi, tôi biết nấu cơm mà."
Đối với câu' tôi biết nấu cơm ' của cô, Từ Vi Vũ vô cùng nghi ngờ nhưng cũng không phản đối mà rất vui vẻ đồng ý.
Lâm Hi sống ở tầng hai, đi qua cầu thang nhỏ trong tiệm hoặc đi thang máy bên ngoài tiệm đều có thể đi được.
Với tình trạng của Từ Vi Vũ khá đặc biệt, nếu đi cầu thang chân anh sẽ không tiện. Nhưng nếu bảo anh sử dụng thang máy bên ngoài hoặc ở dưới nhà đợi cô mang thức ăn xuống.
Cả hai cách nói đều có thể khiến người ta tổn thương. Nếu là người khác sẽ thấy rất khó xử nhưng Lâm Hi lại cảm thấy chuyện này chẳng có gì phải giấu diếm.
Cần gì phải nhìn anh với ánh mắt như thế, cô nhìn chân anh trực tiếp hỏi:
"Anh muốn lên nhà trên tầng ngồi một chút, hay là đợi tôi làm thức ăn xong rồi mang xuống?"
Từ Vũ thích nhất sự thẳng thắn thoải mái của cô.Từ sau khi bị tai nạn xe cộ, đã có quá nhiều người nhìn anh với ánh mắt khác thường.
Cho dù là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buoc-toi-ben-em/2623839/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.