Lúc 9 giờ. 
Chuông điện thoại vang lên, là cô út trong nhà gọi tới, Lâm Hi do dự một lúc rồi bắt máy: 
"Alo, cô út." 
Chưa kịp dứt câu, bên kia đã truyền tới âm thanh giận dữ: 
" Lâm Hi Hi, con nhỏ chết tiệt này! Cuối cùng cũng chịu nghe điện thoại sao? Gọi nhiều như vậy không bắt máy, nhắn tin không thèm trả lời, cô muốn làm gì hả? 
Có biết trong nhà lo lắng đến mức nào không! Ông nội lo lắng súyt nữa vào bệnh viện! Cô có còn là đứa trẻ 3 tuổi nữa đâu mà không chịu hiểu chuyện thế hả?" 
Lâm Hi mím môi lắng nghe không nói gì, cô nghe thấy tiếng ông nội đầu dây bên kia thì thào: 
"Cô mắng con bé làm gì, mắng làm gì, mau đưa điện thoại cho ta..." 
Nghe được những lời như vậy, Lâm Hi không kìm được nước mắt rơi xuống, khổ sở vô cùng. 
" Alo, Hi Hi à, ông nội đây." 
Nghe được âm thanh già nua quen thuộc của ông nội, Lâm Hi nghẹn ngào gọi 1 tiếng: 
" Ông nội." 
Sau đó oà khóc, vô cùng ấm ức. 
Mấy ngày nay, chỉ cần điện thoại ở nhà gọi đến là cô không nghe, tin nhắn cũng không đọc mà trực tiếp xoá đi. 
Không phải cô nhẫn tâm, mà thực sự cô rất hận, không muốn liên lạc với gia đình. 
Nhưng hôm nay, lại nghe thấy giọng nói của ông nội, người luôn yêu thương cô từ nhỏ, Lâm Hi lại cảm thấy đau lòng, đau đến không chịu nổi. 
" Hi Hi, con đừng khóc, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buoc-toi-ben-em/2623837/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.