Từ Vi Vũ đứng yên lặng bên cạnh ngắm nhìn, ánh mắt càng lúc càng dịu dàng hơn. Đợi cô đứng thẳng dậy, anh khẽ nói cảm ơn.
Lâm Hi nghiêng đầu liếc anh một cái:
" Chúng ta không phải là bạn sao?"
Rồi đưa đồng hồ lên xem giờ, thấy đã hơn 10 giờ cô liền chào anh:
"Tôi đi trước."
Anh không trả lời mà hỏi ngược lại:
" Em đến bằng gì?"
" Tôi lái xe." Cô nói.
Từ Vi Vũ gật đầu:
" Thật tốt, em đưa tôi về!"
Ui...Lâm Hi đỡ trán phản ứng không kịp, Từ Vũ giải thích:
" Dù sao hôm nay cũng là đầu năm mới, dù sao tôi là ông chủ cũng không thể nào không cho nhân viên nghỉ tết. Đầu tháng 3 lão Trịnh mới đi làm lại."
" Vậy anh tới đây bằng cách nào?" cô tò mò hỏi.
" Đi taxi."
Không thể tưởng tượng nổi người như anh ngồi taxi sẽ có bộ dạng thế nào.
Thật ra, anh bị gãy cẳng chân trái, chân bên phải hoàn toàn lành lặn, không ảnh hưởng tới việc lái xe. Nhưng dù như vậy cũng không an toàn, Lâm Hi cũng không muốn khơi dậy vết thương của người khác,liền gật đầu đồng ý đưa anh về.
Trước khi di, Từ Vi Vũ nhất định phải tới trước mộ mẹ cô bái lạy, tương tự như cô anh cũng bái lạy ba cái.
Đối với hành động này của anh, cô rất cảm động. Dù sao, anh đi đứng bất tiện lên xuống bậc thang cũng không dễ dàng gì.
Trên đường hai người trở về,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buoc-toi-ben-em/2623832/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.