Chương trước
Chương sau
Hồi học tiểu học, Trần Mặc Đông thường cùng đám bạn trong đại viện chơi trò “võ nghệ phi thường”, “trèo lên đỉnh cao”, không có trò nào mà cả đámchưa từng chơi. Bức tường của sân đại viện không thấp, nên có một thờigian, việc trèo lên bức tường đó đã trở thành một cách thể hiện sự dũngcảm của đám trẻ.

Bạn nhỏ Trần Mặc Đông, Cố Dịch Hiên, Lỗ Mạn vàLưu Uyên Thư ở chung trong khu đại viện lâu nhất vì mấy nhà họ ở gầnnhau, mấy đứa trẻ lại bằng tuổi. Bình thường họ đều tập hợp nhau trước,sau đó cùng nhau đi tìm “tổ chức”.

“Lỗ Mạn, cậu đừng đi theo bọnmình nữa, cậu nhảy không cao, chạy không nhanh, lại không can đảm. Cậuhọc Lưu Uyên Thư đi. Cậu vừa mới nghe thấy trò chơi khó đã chạy về nhà,cậu mau đuổi kịp cô ấy, còn không thì về nhà đi.” Bạn nhỏ Mặc Đông ghétnhất đứa con ghẻ này.

“Trần Mặc Đông, ai đi theo cậu, mình theo Cố Dịch Hiên đấy chứ.”

“Cậu ta không thèm để ý cậu đâu, mình rảnh rỗi mới suy nghĩ cho cậu thôi.”

“Cậu đừng nói bậy, cậu mà nói bậy nữa thì mình sẽ nói với chú Trần, để chú ấy dạy dỗ cậu như lần trước.”

“Cậu mà nói thì mình sẽ dạy dỗ cậu trước.”

Sau trận cãi nhau, Trần Mặc Đông bỏ lại Lỗ Mạn và đám con trai, trèo vút lên bờ tường cao. Lỗ Mạn cúi đầu đứng dưới tường.

Bạn nhỏ Trần Mặc Đông trèo lên bức tường cao mà không hề có cảm giác sợhãi. Những cậu bé khác thường ngồi trên tường thăng bằng, nhưng cậu lạiđứng lên, nhìn quanh bốn phía.

Bạn nhỏ Tiểu Trần nhìn sang bêncạnh đại viện, thấy một cô bé đang chơi dưới đất, cầm một cái xẻng béxúc đất vào một chiếc thùng nhỏ, đến lúc đầy lại đổ ra. Cậu bé nghĩ trònày thật ấu trĩ.

Tối hôm đó, bạn nhỏ Tiểu Trần phải nhận sự phêbình nghiêm khắc từ bố mẹ, bị phạt cấm đoán hai tiếng đồng hồ. Tiểu Trần ghét nhất phải ở trong phòng tối đen mà không được làm gì, vì thế trước khi bước vào nhà đã lấy điện thoại của bố, gọi cho mẹ cầu cứu, nửatiếng sau quả nhiên đã được thả ra thành công. Có điều bố Trần rất tứcgiận, đổi hình phạt thành viết một nghìn chữ, Tiểu Trần hối hận vô cùng. Khi đó, cậu mới học lớp sáu, phải viết một nghìn chữ khó như đi lêntrời.

Tuy sự dạy dỗ lần này rất thê thảm, nhưng nó không thể thay đổi bạn nhỏ Tiểu Trần. Sau đó, cậu vẫn trèo lên tường rất nhiều lần,mỗi lần đều nhìn thấy cô bé bên cạnh đại viện. Về sau, Tiểu Trần cũng có chút bội phục cô bé, vì lần nào cô bé cũng đều chơi một mình, đồ chơirất đơn giản, ví dụ như một túi cát, mấy cục gỗ. Có một lần, Tiểu Trầnngồi trên tường, thấy cô bé cầm một chiếc nút chai ngồi chơi cả buổichiều.

Lúc cô bé ngẩng đầu lên, Tiểu Trần thấy một đôi mắt rất to, khuôn mặt phúng phính, có cảm giác rất muốn véo đôi má ấy.

Sau khi lên trung học, bạn nhỏ Tiểu Trần bỗng trở nên đam mê môn bóng rổ, vì thế chuyện trèo tường cũng coi như không vô ích.

Tiểu Trần thi đỗ trường trung học trọng điểm, vì thế cậu rất vui vẻ. Trườnghọc gần nhà, sau khi học xong có thể nhanh chóng chạy về đánh bóng rổcùng anh em trong đại viện.

“Anh, có người bắt nạt em, anh có để ý không?”

“Không.”

“Em nói cho bố biết là anh không quan tâm em.”

“Vậy mau đi nói đi.”

“Anh, nếu anh không để ý, vậy em sẽ nói chuyện anh thích chị Lỗ Mạn với chị ấy.”

“Em xem trộm đồ của anh?”

“Đúng vậy, em còn thấy anh để ảnh chị Lỗ Mạn trong sách cơ.”

“Em muốn bị đánh à?”

“A… Mẹ ơi, anh đánh con.”

Tiểu Trần bị mẹ giáo huấn một trận. Mấy ngày sau đó, bạn nhỏ Trần Nhiễm Mộng lại ép buộc Tiểu Trần, khiến cậu cuối cùng cũng phải gật đầu đồng ý.

Tiểu Trần đứng đợi ở con đường giữa hai viện, hai bên là tường xám cũ, cónhững tán cây dương cao lớn. Vừa vào mùa hạ, không khí ở đây rất mát mẻ.

Cậu thấy một cô bé tết tóc hai bím đi về hướng cậu, càng đến gần cậu càngkinh ngạc. Cô bé có đôi mắt to, đôi má phúng phính, lúc khóe miệng khẽcong hiện lên đôi má lúm, hoàn toàn giống với miêu tả ác ma của TrầnNhiễm Mộng. Có điều anh nhìn cô bé lại có một cảm giác rất quen thuộc.

“Em, sau này không được phép bắt nạt Trần Nhiễm Mộng nữa, biết không?”

“Em không hề bắt nạt bạn ấy.”

Bạn nhỏ Tiểu Trần rất kinh ngạc, ánh mắt của cô bé này chất chứa sự gan dạ.

Cô gái nhỏ nhân lúc Tiểu Trần thất thần bèn đá chân cậu một cái, tuy TiểuTrần đau nhưng không đến mức không nhúc nhích được, để một cô gái thấphơn mình một cái đầu bắt nạt đúng là mất mặt.

Một tay bạn nhỏTiểu Trần tóm lấy cô bé, tay kia giơ lên định tát cô một cái, nhưng vừanhìn thấy đôi mắt sợ hãi của cô bé, tâm tình cậu đột nhiên vui vẻ, ký ức bỗng ùa về, nhớ tới dáng vẻ của cô gái nhỏ trước đây, nhất là đôi mắt.

Không nỡ đánh, nhưng cậu không thể dễ dàng bỏ qua cho cô. Vì thế cậu bèn nhéo má cô, đến khi đôi mắt của cô bé đẫm lệ. Sau khi buông tay cậu mới phát hiện mình dùng lực hơi mạnh, khuôn mặt trắng nõn còn hằn dấu tay.

Bạn nhỏ Tiểu Trần đang định xin lỗi thì cô gái nhỏ kia lại lần nữa tấncông, cô bé hung hăng cắn bả vai cậu. Tiểu Trần quyết định nhẫn nhịu,nhưng trước lúc rời đi, cậu còn bị cô bé mắng một câu: “Đồ xấu xa.”

Tiểu Trần vốn cho rằng cô bé sẽ khóc lóc chạy về nhà, nhưng điều cậu nhìnthấy lại là cảnh cô bé chầm chậm đi về phía trước, rồi ngồi xổm trướcmột nơi gần giống như một chuống chó. Sau đó, một chú chó con nhô đầura, cô bé đút từng miếng bánh qui cho chú chó nhỏ.

Đợi sau khi cô bé đi, bạn nhỏ Tiểu Trần cũng bước đến bên cạnh con chó nhỏ, muốn điđùa nghịch với con chó nhưng không ngờ cậu lại bị con chó nhỏ cắn đầungón tay. Vì thế bạn nhỏ Tiểu Trần vốn không sợ trời không sợ đất, chỉsợ kim tiêm lần này phải trải qua đợt thử thách gay gắt vì mẹ Trần đãdẫn bạn nhỏ đến bệnh viện tiêm phòng.

Ngày hôm sau, trong lòngbạn nhỏ Tiểu Trần cảm thấy khó chịu, càng nghĩ càng thấy mình khôngđúng, vì thế sau khi tan học đã cầm hộp jăm- bông để dụ dỗ chú chó nhỏđến một góc, đợi cô bé xuất hiện. Đúng như Tiểu Trần dự liệu, mấy phútsau, cô bé xuất hiện.

“Đông Đông, Đông Đông, em ở đâu? Chị mangbánh qui cho em này.” Cô bé vừa tìm vừa gọi tên. Bạn nhỏ Tiểu Trần nghethấy tên gọi, bỗng cảm thấy không thoải mái, cậu quyết định giữ con chónhỏ này làm của riêng. Cuối cùng, Tiểu Trần nhìn cô bé nhòe nhoẹt launước mắt, trước khi rời đi còn để lại toàn bộ bánh qui trước cửa chuồngchó.

Về đến nhà, Trần Mặc Đông nhờ bác gái trong nhà tắm rửa chochú chó, sau đó tiêm phòng, chú chó thành công trong việc an cư tại nhàhọ Trần.

“Trần Nhiễm Mộng, cô bé bắt nạt em tên là gì?”

“Lộ Nghiên.”

Bạn nhỏ Tiểu Trần thầm suy nghĩ, quyết định gọi tên chú chó nhỏ này làNghiên Nghiên. Bạn nhỏ không biết chú chó là đực hay cái, nhưng nghĩ đinghĩ lại cảm thấy không sao cả, vẫn quyết định đặt tên Nghiên Nghiên.(Chữ “Nghiên” trong tên của Lộ Nghiên có nghĩa là xinh đẹp ^^)

“Anh, nó vẫn bắt nạt em.”

“Chắc chắn là em bắt nạt người ta trước, người ta mới bắt nạt lại em.”

“Anh trai đểu, anh trai thối, anh không bênh em, anh lại nói hộ nó, em đi kể cho chị Lỗ Mạn.”

“Đi đi, đi đi. Dù sao chị ấy cũng không thích anh.”

….

Dưới mọi cách cản trở của mẹ, Trần Mặc Đông không được đi học đại học ngoài tỉnh. Cuối cùng anh lựa chọn ở ký túc.

“Mặc Đông, cậu chọn môn học của thày Lộ rồi sao?”

“Thày Lộ nào cơ?”

“Chính là người rất nghiêm khắc, vừa vào lớp đã điểm danh, bất chợt gọi sinhviên trả lời ấy. Qua được môn của thày ấy quả thực không dễ.”

“Mình chỉ chọn môn học mình thích thôi, không nghĩ đến chuyện khác.”

Khi ấy, Trần Mặc Đông đã giả vờ nói như vậy.

Trên đường từ canteen tới thư viện, Trần Mặc Đông nhìn thấy một nữ sinh đang chơi nhảy ô giữa đường, anh không kìm nén được mà ngắm nhìn. Sao trongtrường đại học lại có thứ ngây thơ dễ thương như vậy xuất hiện? Lúc nàyanh mới phát hiện cô bé đó vẫn mang dáng vẻ của học sinh trung học.

Lúc cô bé nhảy, mái tóc ngắn bay lên. Bất ngờ cô bé ngẩng đầu, anh liếcnhìn dung mạo, đôi mắt ấy khiến người ta có cảm giác rất quen thuộc. Tuy nhiên, Trần Mặc Đông không nghĩ nhiều, anh đi thẳng đến thư viện.

Sau đó một thời gian dài, vào một giờ cố định mỗi tuần, anh đều nhìn thấycô bé đó xuất hiện, đôi khi là ngồi bên đường đùa nghịch với chính bàntay của mình, đôi khi lại chơi nhảy dây.

Mỗi ngày, vào giờ đó, Trần Mặc Đông đều đi đến thư viện, lộ trình chưa hề thay đổi.

“Xin lỗi, em không cố ý.”

Lúc Trần Mặc Đông qua đường, Lộ Nghiên đang nhảy dây đụng phải anh, cô ngã lên người Trần Mặc Đông.

“Em không nên nhảy ở đây. Đây là đường đi, thường có xe đạp chạy qua, em đang cản trở giao thông đấy.”

“Sao có thể. Em đứng ở bên đường mà, đâu cản trở ai ạ.”

“Nếu không cản trở, thì sao lại đụng phải anh?”

“Đúng là nhỏ mọn. Em xin lỗi rồi mà.”

“Anh chấp nhận lời xin lỗi của em, nhưng anh cũng đề nghị bạn nhỏ nên đi chỗ khác chơi.”

“Anh nói ai là bạn nhỏ?”

“Lẽ nào em là bạn lớn?”

Trần Mặc Đông nhìn cô bé cong môi lại, hai lúm đồng tiền hiện ra. Thì ra,đây chính là cô bé đó, thịt hai bên má sao lại nhiều như vậy, thật làmuốn véo một cái.

Tối hôm đó, Trần Mặc Đông nhận được lời tỏ tình của Lưu Uyên Thư. Sau khi do dự, Trần Mặc Đông vẫn đồng ý, tìm một côgái không quen biết làm bạn gái vẫn không bằng tìm một người quen.

Ngày hôm sau, Trần Mặc Đông định đi xe đạp đến hiệu sách, nhưng vừa mới đimột đoạn thì phát hiện lốp xe bị thủng, trong đầu cậu đột nhiên xuấthiện khuôn mặt cô bé kia, anh lắc đầu, cuối cùng đành bắt xe đi muasách.

Từ thời đại học đến lúc trở về sau thời gian du học, tìnhcảm của Trần Mặc Đông và Lưu Uyên Thư đã tan hợp nhiều lần. Trong mắtTrần Mặc Đông, Lưu Uyên Thư chính là người bạn ưu tú nhất, nhưng nếu làngười yêu, anh lại có cảm giác không thoải mái khó nói ra được. Nhưngtrải qua những thăng trầm của thời gian, tình cảm kéo dài mấy năm, dường như Trần Mặc Đông cũng không nghĩ đến những chuyện khác nữa.

“Trần Mặc Đông, sao anh luôn xa cách với em như vậy? Lần này em sẽ không thay đổi nữa, chúng ta chia tay.”

“Lần này em chắc chắn chứ?”

Trả lời Trần Mặc Đông là một cái gối bay tới.

Một tháng sau, Lưu Uyên Thư lại xuất hiện trước mặt Trần Mặc Đông.

“Em mang thai rồi, phải làm sao đây?”

“Sau khi về nước, chúng ta sẽ kết hôn.”

“Được.”

Hai người ở nước ngoài đã trải qua rất nhiều thời gian hạnh phúc, bao gồmcả giai đoạn trước khi Lưu Uyên Thư mang thai. Sau này, bụng của LưuUyên Thư càng lúc càng rõ, trong lòng cô cũng rất sợ hãi, vì thế haingười bèn về nước. Dù sao có bố mẹ bên cạnh, cô cũng yên tâm hơn mộtchút. Sau khi về nước không lâu, một tai nạn giao thông đã lấy đứa bé đi mất, hơn nữa đứa bé sắp ra đời cũng chỉ vì hai người cãi nhau trên ô tô mà ra đi.

Trần Mặc Đông phần lớn vì trách nhiệm mà vẫn ở cạnhLưu Uyên Thư. Kìm nén lâu ngày, cuối cùng Lưu Uyên Thư cũng khóc to mộttrận.

“Trần Mặc Đông, từ lâu anh đã không yêu em nữa. Có lẽ ngaytừ khi bắt đầu, anh đã không yêu em. Anh và em ở cạnh nhau chỉ vì thóiquen mà thôi.”

“Đừng suy nghĩ lung tung nữa, phải giữ gìn sức khỏe cẩn thận.”

Hai người trải qua một thời gian bình lặng, cuối cùng Lưu Uyên Thư vẫnkhăng khăng rời đi, Trần Mặc Đông cũng trở nên chán nản vì đứa con vàchuyện với Lưu Uyên Thư. Vì thế sau này, anh đem tất cả tinh thần vàolàm việc.

Công việc ở thành phố S kéo dài thời gian rất lâu,trong thời gian này anh quen được rất nhiều bạn bè, sau giờ làm việc đều tiệc tùng.

Tuy Trần Mặc Đông ở giữa không gian náo nhiệt, nhưngvẫn luôn lặng lẽ chìm trong suy tư của riêng mình. Cửa căn phòng bị đẩyra, một bóng hình gầy nhỏ chầm chậm bước vào, cả căn phòng bỗng yênlặng, mọi người đều ngừng mọi động tác của mình, chỉ còn làn khói thuốclá quẩn quanh trong không gian. Sau đó người phục vụ vội vàng theo saubước vào, liên tục giải thích: “Cô gái này nói muốn tìm anh Thẩm…”

Cô gái chầm chậm bước về phía Thẩm Nham, sau đó lặng lẽ đứng trước mặtanh. Thẩm Nham đứng dậy, cô gái gợi cảm bên cạnh cũng đứng dậy theo anh, cánh tay vẫn vòng qua tay Thẩm Nham. Cô gái đứng lặng một hồi, rồi ánhmắt dừng ở chỗ hai cánh tay đang quấn lấy nhau, sau đó cô đưa tay kéotay Thẩm Nham ra khỏi tay cô gái kia, Thẩm Nham không phản kháng. Từ đầu đến cuối, hai người không hề nói gì, cô gái tiếp rượu khiêu gợi dườngnhư cũng cảm thấy đối phương giống như một đứa trẻ, chán ghét nói: “Nhađầu thối, làm gì đấy?” Cô ta vừa nói vừa giơ tay về phía cô gái, địnhđẩy cô gái ra, nhưng Thẩm Nham đã nhanh hơn cô ta một bước, kéo cô gáivề phía mình, cô ta không ngờ Thẩm Nham lại bảo vệ nha đầu thối đó, côta hừ một tiếng, rồi ngồi phịch xuống ghế.

“Đây không phải là nơi em nên tới, mau về đi!” Thẩm Nham mang vẻ mặt lạnh nhạt nói.

“Thật sự muốn chia tay sao?” Giọng cô gái hơi run rẩy.

“Đúng.”

Cô gái nhìn Thẩm Nham, sau đó gạt tay Thẩm Nham ra, từng bước đi về phíacửa. Lúc cô gái đi đến cửa, Trần Mặc Đông nhìn rõ trên mặt cô gái đầynước mắt, nhưng cô cúi đầu bước đi. Sau đó, cả căn phòng lại quay trở về những hoạt động trước đó, nhưng bầu không khí không thể sôi động nhưcũ.

Sau đó, khi ra khỏi câu lạc bộ, Trần Mặc Đông lại lần nữa gặp cô gái kia. Cô gái ngồi xổm cách cửa câu lạc bộ không xa lắm, một taycầm chiếc túi vải xinh xắn, tay kia vẽ vời gì đó trên đất. Cô gái rấtgầy, vì thế khi ngồi xuống bỗng biến thành một hình bóng rất nhỏ. Dườngnhư cô cảm nhận được ánh mắt của họ nên ngẩng đầu, sau đó cô cũng chầmchậm tiến tới trước mặt Thẩm Nham như vừa nãy. Cô gái mặc quần jeans bạc màu, trên người là chiếc áo T- shirt màu trắng, mái tóc bay trong gió.

“Những thứ đồ này đều trả lại anh, anh đừng nói là không cần. Tuy đàn ông cácanh cảm thấy nhận lại những thứ đồ này rất mất mặt, nhưng em không dùngđến chúng. Cái này em giữ lại, dù sao nó cũng chẳng có giá trị gì.” Khóe miệng cô gái khẽ cong lên, cô vừa chỉ chiếc dây chuyền trên cổ, vừa giơ cao chiếc túi trong tay, đưa đến trước mặt Thẩm Nham, nhưng Thẩm Nhamlại không hề có bất cứ phản ứng nào.

Cô thấy Thẩm Nham không phản ứng lại, cũng không miễn cưỡng nữa, hạ cánh tay đang giơ cao xuống:“Nếu anh không lấy lại, vậy em sẽ bỏ chúng đi.” Cô dừng một chút: “ThẩmNham, em biết chúng ta chia tay vì muốn tốt cho em, nhưng em không cần.Nếu anh đã quyết định như vậy, có nghĩa anh sẽ không có cơ hội đổi ýnữa.” Giọng cô gái khẽ run rẩy: “Thực ra uất ức hay không do em nói làđược rồi, anh nói em uất ức, nói em khổ cực, nhưng em lại không hề thấyvậy. Anh quá coi thường em, em biết chuyện này mới một tháng, nhưng emcũng đã chịu đựng một năm rồi. Một năm đã trôi qua như vậy, anh nói xem, em còn sợ nhiều hơn một năm nữa sao? Em đi đây, chúng ta hãy chúc phúcnhau!” Cô gái bình tĩnh nói hết, sau đó đi qua người Thẩm Nham, bước vềphía trước.

Tại một nhà hàng Tứ Xuyên nồi tiếng, Trần Mặc Đông đã mấy lần gặp Thẩm Nham và cô gái này. Mỗi lần Thẩm Nham thấy đoàn ngườihọ, đều chủ động ra chào hỏi, cũng không để họ có cơ hội tiếp cận trước. Anh không quen Thẩm Nham, cậu ta chỉ là bạn của một người bạn, nóichuyện cũng chỉ giới hạn trong vài câu chào hỏi. Lúc Thẩm Nham đến chàohỏi, Trần Mặc Đông nhìn cô gái kia, lúc nào cô ấy cũng mặc áo T- shirttrắng, hoặc là đang ăn đồ, hoặc là đang nghịch điện thoại, cũng khôngthèm nhìn sang bên này.

Vừa rồi dưới ánh đèn, Trần Mặc Đông đãchắc chắn cô gái ấy chính là cô bé trong ký ức, đôi mắt vẫn rất to, chỉlà đám thịt trên mặt không còn phúng phính như trước nữa.

TrầnMặc Đông là người theo chủ nghĩa duy vật đơn thuần, nhưng lần này anhkhông thể không cảm thấy ông trời đang trêu chọc mình. Con chó nhỏ anhnuôi mấy năm trước bị chết, khi ấy trong lòng anh rất thương nhớ và đaubuồn, trong lúc anh rơi vào tình thế bệnh tật nguy kịch, chính cô gáinày đã dành cho anh sự ấm áp. Anh tin cô gái này so với trước kia lạicàng đáng yêu và khiến người khác yêu thương hơn.

Sau khi ở cạnhnhau, Trần Mặc Đông mới phát hiện cô hoàn toàn không có ấn tượng gì vềanh. Có lẽ vì nhìn cô lớn lên từ nhỏ nên Trần Mặc Đông thích so sánh cônhư một đứa trẻ, nếu chuyện xảy ra không quá đáng, anh sẽ dùng phươngpháp mặc kệ, vì thế có một số sự việc anh áp dụng cách xử lý là khônggiải thích, giống như người lớn không giải thích với trẻ con.

Sựchiều chuộng, yêu thương của anh dành cho cô là tình yêu nam nữ, nhưngcũng giống như sự chiều chuộng trẻ nhỏ, đôi khi chính anh cũng bị lẫnlộn cảm xúc. Nhưng tóm lại, anh yêu cô.

Hết
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.