Một năm mới lại sắp đến, kế hoạch có thai trong năm của Lộ Nghiên không đạt được. Trần Mặc Đông vẫn duy trì sự lặng lẽ như trước, có lẽ anh chọncách suy nghĩ “chuyện này vội cũng không được”. Lộ Nghiên thường bấtgiác sờ lên bụng mình, như thể vừa lắng nghe vừa lặng lẽ nói chuyện.
Đêm giao thừa, hai nhà cùng ra ngoài ăn cơm. Vị trí chỗ ngồi hôm đó có chút kì lạ, Trần Mặc Đông và Lộ Nghiên ngồi cạnh nhau, bên phải Lộ Nghiên là mẹ chồng, bên trái Trần Mặc Đông là mẹ vợ. Hai bậc trưởng bối hai bêntuy bị ngăn cách hai người ở giữa nhưng vẫn vui vẻ nói chuyện sôi nổi.Sau đó, Trần Mặc Đông và Tôn Uyển Bình đổi chỗ ngồi, Tôn Uyển Bình nắmlấy tay Lộ Nghiên, nói chuyện với Nguyễn Minh Ngữ, đa số trong đó đều là khen ngợi Lộ Nghiên.
“Nghiên Nghiên sinh cho chúng ta một đứacháu nữa là hoàn hảo.” Câu nói vừa bật ra, tất cả mọi người đột nhiênđều im lặng vì câu nói rõ ràng ấy.
Lộ Nghiên thấy trong nháy mắtcả người mình cứng đờ, sau đó cả cơ thể như bị đâm xuyên nhưng cô khôngthể nào đứng dậy được. Lộ Nghiên mỉm cười, không để ý vẻ mặt của TrầnMặc Đông lúc này, cô cầm cốc nước bên cạnh, uống một ngụm to.
Không khí ngưng trệ một lúc, sau đó hai vị trưởng bối hai bên lại bắt đầu tán gẫu với nhau.
Cả bữa cơm ăn rồi ngừng, ngừng rồi ăn, nói nói cười cười, không khí nhonhã lịch sự có chút sôi nổi. Đa số thời gian Lộ Nghiên cúi đầu chăm chúăn , còn Trần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buoc-tiep-theo-thien-duong/2703811/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.