Gần đây Trần Mặc Đông đi tiếp khách rất nhiều, nhưng bất kể muộn thế nàoanh vẫn về nhà. Thời gian đầu Lộ Nghiên còn đợi anh, cố gắng ra dáng một người vợ mẫu mực, nhưng sau vài lần, cô phát hiện Trần Mặc Đông về nhàvẫn rất tỉnh táo, chẳng những không cảm kích cô mà còn coi cô như ngườiđể sai bảo, vì thế cô quyết định rộng rãi với chính mình, không đợi anhnữa.
Đương nhiên còn có một lý do nữa: Thỉnh thoảng Trần Mặc Đông đi tiếp khách về, trên người anh còn có mùi nước hoa của phụ nữ, khithì thanh nhã, khi lại nồng đậm. Tuy Lộ Nghiên cũng có mấy lọ nước hoanhưng cô rất ít khi sử dụng, đa số đều dùng để phục vụ tủ quần áo. Nướchoa chỉ là một hình thức lịch sự với người ngoài khi giao tiếp xã hội,mà Lộ Nghiên ở nhà lại rất thoải mái, không muốn trên người có thêm bấtcứ mùi nào nữa, ở nhà ngửi thấy mùi nước hoa khiến cô có cảm giác rấtkhó chịu.
Lộ Nghiên rất mẫn cảm, thỉnh thoảng cô đang ngủ bị mùinước hoa đánh thức. Lúc mở mắt ra, cô thấy bóng dáng Trần Mặc Đông từbên giường bước đi, sau đó anh đứng bên cạnh thay quần áo, rồi đi vàonhà tắm. Tình huống như vậy bắt đầu xảy ra kể từ khi Lộ Nghiên không đợi Trần Mặc Đông nữa. Mỗi lần Trần Mặc Đông về nhà đều khẽ khàng gọi cô,nhưng đôi khi cô cũng không biết anh về lúc nào, buổi sáng tỉnh dậy sẽthấy cả người mình bị một cánh tay đè chặt đến mức không thở được, sauđó cô sẽ không chút khách khí đạp anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buoc-tiep-theo-thien-duong/2703797/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.