Đồ đạc của Lộ Nghiên không nhiều. Cô quyết định đi bộ từ bến xe điện ngầmvề nhà. Thời gian đang giao thoa giữa chập tối và buổi đêm, không phânrõ thời gian, bầu trời sẫm tối, thời tiết hơi lạnh.
Bắc Kinh ngày một sầm uất hơn, thành phố S là thành phố cấp hai, vàothời điểm này các ngã tư đường đã yên tĩnh, nhưng ở Bắc Kinh xe cộ vẫnchạy nườm nượp. Lộ Nghiên có chút nhớ nhung cuộc sống ở thành phố S. Cólẽ chiếc áo thắt trên người khiến mọi người để ý đến cô, cô chỉ cúi đầubước đi.
Về đến nhà Lộ Nghiên phát hiện phòng mình đã được dọn dẹp sạch sẽ, chắc chắn là Lộ Hi đã làm, cô cảm thấy lòng mình ấm áp.
Tắm xong, Lộ Nghiên định gọi điện cho Nguyễn Minh Ngữ hỏi thăm tình hình của bố. Cô tìm cả va li, túi xách, túi quần cũng không tìm thấy điệnthoại, Lộ Nghiên bỗng nghĩ ra điều gì đó, mở bàn tay ra, cuối cùng cũngkhông có.
Lấy máy bàn gọi điện cho Nguyễn Minh Ngữ, cô còn nói chuyện vài câu vớibố, tinh thần ba Lộ rất tốt, còn bảo cô rằng Lộ Hi đang ở phòng bệnh,lát nữa sẽ quay về trường, hai người nói vài câu rồi mới ngắt điệnthoại.
Buổi tối, Lộ Nghiên lên mạng tìm hiểu các tư liệu. Tỉ lệ phẫu thuậtthành công rất lớn, đa số người sau khi phẫu thuật sẽ sống thêm từ nămđến mười năm nữa, tuy rằng ngắn ngủi nhưng Lộ Nghiên vẫn có một chút vui sướng.
Hơn bảy giờ sáng, Lộ Nghiên đến bệnh viện, xung quanh rất yên tĩnh, taycô xách cháo vừa nấu và bánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buoc-tiep-theo-thien-duong/2703773/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.