Lộ Nghiên luôn ngủ đúng giờ, thức dậy đúng giờ. Lúc cô mở mắt nhìn thấykhuôn mặt kề sát của Trần Mặc Đông, vẻ mặt anh hoàn toàn thả lỏng, miệng hơi hé giống như một đứa trẻ đang ngủ, hàng lông mi dài trên mắt.
Trong phút chốc Lộ Nghiên bỗng sửng sốt, sau đó bình thường trở lại,những hành động tối qua đều hiện lên rất rõ ràng trong đầu, cô hối hậnvì sự yếu đuối của mình hôm qua, thầm mắng chính mình.
Lộ Nghiên không phải một người hay khóc, đặc biệt với những chuyện trong cuộc sống thực tại cô có khả năng tự giải quyết rất tốt. Sau khi phátsinh chuyện, đương nhiên lý trí của cô không chiếm thế thượng phong, màlà trong nháy mắt khi tiếp nhận thực tế, cô sẽ dần dần hiểu ra, phântích sự tình, đôi khi chuyện thuận tình hóa giải, nhưng có đôi khi lạikhông như vậy. Như lần chia tay Thẩm Nham, khi Thẩm Nham gọi điện nóichia tay, cô rất bàng hoàng nhưng cũng không truy hỏi lý do. Trầm lặngchính là biểu hiện khi tiếp nhận sự việc của Lộ Nghiên; tuy nhiên khi cô phát hiện trong lòng rất mâu thuẫn về chuyện này, cô bỗng trở nên bấtan, nghi hoặc, uất ức đến mức tức giận; sau này bất luận là đã chứngthực hay “dây dưa”, cô đều không cách nào bộc lộ được, chỉ biết để nướcmắt rơi xuống. Dù cô không thể thoải mái, nhưng lại chỉ có thể chấp nhận mà thôi.
Không biết Trần Mặc Đông đã tỉnh từ khi nào, hai người đối mặt nhìnnhau, hai cơ thể dựa sát vào nhau truyền nhiệt độ cho nhau. Lộ Nghiênthẹn thùng, nhưng vẫn nhìn Trần Mặc Đông với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buoc-tiep-theo-thien-duong/134386/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.