Trần Mặc Đông như thường lệ cầm thẻ phòng trở về, đi vàovừa lúc thang máy dừng ở tầng một, trong nháy mắt thang máy sắp đóng,cửa thang máy lại một lần nữa mở ra.
Lộ Nghiên mặc đồng phục nhân viên màu đen của khách sạn, áo sơ mi trắngbên trong áo vest đen, cổ áo dựng thẳng ôm lấy một phần ba chiếc gáymảnh khảnh, bảng tên gắn ngay ngắn trên chiếc túi áo ngực, bên dưới làchiếc váy bó sát đến đầu gối.
Lộ Nghiên lịch sự mỉm với Trần Mặc Đông đang đứng trong thang máy, một nụ khuôn phép nghi thức, vì nụ của cô vốn là một kỹ năng thiết yếu, cùng với tiếng “Xin chào” bướcnhanh vào thang máy, nhấn nút số tầng, rồi cô đứng phía sau Trần MặcĐông, vốn dĩ cô nên đi thang máy của bộ phận nhân viên, nhưng khách ởtầng mười lăm phàn nàn liên tục, thời gian cấp bách, quản lý lại đanglên kế hoạch năm, vì thế những loại công việc lặt vặt này giao hết choLộ Nghiên hôm nay đang phải làm đêm, tuy chức vụ và sự việc không tươngxứng nhưng Lộ Nghiên chỉ có thể kiên nhẫn đi hoàn thành.
Trần Mặc Đông đứng thẳng trong thang máy, khi tới tầng mười bốn, anhchầm chậm ra khỏi thang máy, đi về phòng mình. Lộ Nghiên nhìn ngườikhách bước ra khỏi thang máy, thở phào nhẹ nhõm, dù chỉ là thời gian đilên một tầng cô cũng có thể thả lỏng chút, cô dựa người vào vách thangmáy, hôm nay thật sự rất mệt, thật sự chỉ muốn quẳng hai đôi giày caogót trên chân ra khỏi thang máy. Cô mới làm việc ở đây hai tháng, vì thế phải cẩn thận chú ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buoc-tiep-theo-thien-duong/134373/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.