Chương trước
Chương sau
“Vân Yên, đi cùng với tôi đi mà!”

“Không, không… anh liệu mà thuyết phục người khác nha.”

Suốt một buổi sáng nay, Khương Vĩnh Thành cứ bám lấy Đàm Vân Yên, ra sức năn nỉ cô đi sinh nhật cùng mình. Cô ham vui vốn đã định đồng ý, ai ngờ Khương Vĩnh Thành lại muốn hai người ở trước mặt người khác, đóng giả làm một cặp.

Dẹp đi! Cô đây còn chưa có mảnh tình vắt vai, sao có thể đồng ý với yêu cầu quái dị của anh chứ?

“Này, nếu cô chịu đi cùng tôi, sau này cô muốn tôi làm gì cũng được!” Khương Vĩnh Thành vẫn kiên nhẫn nài nỉ Đàm Vân Yên đến cùng.

“Nhưng anh thì làm được gì chứ?” Cô khoanh tay trước ngực, hông tựa vào cạnh bàn, nghiêng đầu nhìn người đàn ông trước mặt đầy khiêu khích.

Khương Vĩnh Thành híp mắt, lộ ra vẻ ngoài tinh quái. Hóa ra Đàm Vân Yên đánh giá anh thấp như vậy.

“Kết quả thực tập, không biết bác sĩ Vân Yên muốn đạt loại nào?”

Lời nói của anh mang theo chút đe dọa, Đàm Vân Yên suy nghĩ, lẽ nào Khương Vĩnh Thành lại muốn lấy việc công trả thù riêng của mình?

“Xùy, bình thường tôi làm việc khá tốt, đương nhiên sẽ đạt loại giỏi rồi.”

“Năm lần bảy lượt trả treo với bác sĩ phụ trách hướng dẫn mình, còn tự khen bản thân giỏi?” Khương Vĩnh Thành cự lại.

Đàm Vân Yên bặm môi nhìn anh, rõ ràng Khương Vĩnh Thành đang cố tình hiểu sai lời lời cô nói.

Anh xuống nước, lại ra sức thuyết phục:

“Tôi đùa thôi. Nhưng mà Vân Yên à, giúp tôi lần này đi.”

“Xem như nể tình tôi tận tình hướng dẫn cô bấy lâu nay, được không?”



Tận tình hướng dẫn là bắt người ta mỗi sáng phải chạy xuống canteen mua cà phê cho mình sao? Quá đáng!

“Cũng được, dù sao tôi vừa nhìn đã biết anh cũng chẳng còn cô gái nào để nhờ vả.”

“Nhưng sau này đổi lại, mỗi buổi sáng là anh đi mua cà phê đi, nha?”

Khương Vĩnh Thành đen mặt, dứt khoát gật đầu. Nghiệp từ lời nói của Cố Tử Sâm, xem chừng đã vận vào người anh mất rồi!

Sở dĩ Khương Vĩnh Thành phải cố gắng thuyết phục mời Vân Yên đi dự tiệc sinh nhật của Minh Châu với tư cách là bạn gái của mình, bởi vì anh muốn để Lan Phương nhìn thấy anh đã tìm được người tình trong mộng.

Bà ấy rất thân thiết với cha mẹ Khương Vĩnh Thành, lại thường xuyên sang nhà trò chuyện với ông bà Khương. Dạo gần đây, Khương phu nhân nhìn thấy Cố Tử Sâm tái hôn, cho nên ngày nào cũng than vãn muốn anh đi xem mắt. Khương Vĩnh Thành rất hiểu tính mẹ, nếu bà biết được anh đã có bạn gái, chắc chắn sẽ để yên không can thiệp vào các mối quan hệ của anh nữa.

Nhưng dẫn Đàm Vân Yên trực tiếp đến gặp bà Khương sẽ rất lộ liễu. Anh muốn bà sẽ thông qua mẹ của Cố Tử Sâm mà biết được, như vậy đáng tin hơn nhiều.

...

Mộng Linh diện một bộ váy trắng tay bồng nền nã, dài qua đầu gối, phía sau lưng còn đính một chiếc nơ lớn làm điểm nhấn, vành nơ kết hạt ngọc trai vô cùng nổi bật.

Chiếc váy này là Cố Tử Sâm mua cho Mộng Linh. Chính cô cũng không ngờ hắn lại dành ra thời gian quý báu của mình, đích thân đưa cô đến cửa hàng thời trang cao cấp để chọn trang phục.

Cộc, cộc...

Cánh cửa phòng mở ra, Cố Tử Sâm nhìn người con gái đang đứng trước mặt. Ánh nhìn chăm chú của hắn dường như biểu đạt sự hài lòng. Hắn lấy tay vén nhẹ sợi tóc bên mang tai cô, chậm rãi cất lời:

“Rất đẹp!”

Hiếm khi Cố Tử Sâm mở miệng khen người khác. Mộng Linh bất giác mỉm cười, trái tim không hiểu sao lại đập mạnh.

“Đã xong hết chưa?” Hắn hỏi.



“Vâng, xong hết rồi ạ.”

Cố Tử Sâm liền đưa chiếc cà vạt trong tay cho cô, rồi nói:

“Giúp tôi thắt cà vạt đi.”

Mộng Linh nhìn chiếc cà vạt màu xanh quen thuộc, ngây người ra một lúc. Cái này không phải là món quà mấy hôm trước cô tặng cho hắn sao?

“Còn đứng ngây ra đó làm gì? Cầm lấy.” Cố Tử Sâm nắm lấy cổ tay Mộng Linh, rồi đặt chiếc cà vạt lên bàn tay cô gái nhỏ.

“À… vâng.”

Trong lòng cô trào lên một luồng khí nóng, cảm giác lâng lâng khó tả, mà chính cô cũng không hiểu được nó là gì. Mộng Linh chớp nhẹ mắt, đầu ngẩng lên chỉnh chiếc cà vạt trên cổ áo Cố Tử Sâm.

Hắn hơi khom người, để vừa tầm với của Mộng Linh. Ánh mắt hai người chạm nhau, không hiểu sao Cố Tử Sâm lại nhìn trực diện vào đôi mắt cô, khiến Mộng Linh ngượng ngùng quay đi chỗ khác.

“Tử Sâm, anh mau đến nhìn xem tôi thắt như vậy được chưa?” Mộng Linh chỉ vào chiếc gương lớn trên bàn trang điểm.

“Cô thấy đẹp là được.” Cố Tử Sâm tùy tiện nói.

Bên ngoài, thím Vương đã thắt xong hai bím tóc cho Minh Châu. Bé con mặc trên người chiếc váy công chúa màu đỏ mà Mộng Linh mua tặng, trông thật xinh xắn.

Ba người trở về Cố gia, cùng Phương Lan đón sinh nhật của Minh Châu. Ngoài những người trong gia đình thì khách mời cũng chỉ có Khương Vĩnh Thành.

Không hẹn mà gặp, mọi người gặp nhau ở ngoài cổng lớn dinh thự. Mộng Linh ngạc nhiên khi nhìn thấy Đàm Vân Yên cũng có mặt, cô ấy còn nắm tay Khương Vĩnh Thành vô cùng thân thiết.

“Vân Yên… cậu với bác sĩ Khương…”

“Là người yêu!” Khương Vĩnh Thành choàng tay ôm eo Vân Yên, vừa nhìn Mộng Linh cười vừa dứt khoát nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.