Chương trước
Chương sau
“Cậu… cậu vừa nói cái gì? Cậu là bạn trai của Mộng Linh?”

Cầm Liên nhìn Cố Tử Sâm đầy kinh ngạc, cho rằng bản thân đã nghe nhầm. Mặc dù Thiệu Quang Phong phản bội Mộng Linh chạy theo người phụ nữ khác, nhưng trong vòng mấy tháng ngắn ngủi, bà thật không dám tin con gái mình đã tìm được đối tượng mới.

Hơn nữa… người này còn là chủ tịch của một tập đoàn lớn! Chẳng trách Cầm Liên nhìn thấy Cố Tử Sâm rất quen mặt, cũng bởi vì lần trước hắn đã đến bệnh viện thăm bà.

“Vâng.” Cố Tử Sâm gật đầu. Hắn chủ động nắm lấy tay Mộng Linh, nói tiếp:

“Nếu người đàn ông kia đã không biết trân trọng, vậy hãy để một người khác xứng đáng hơn đem đến hạnh phúc cho cô ấy. Bác gái! Cháu hi vọng bác có thể chấp nhận, cho cháu cơ hội ở bên cạnh, yêu thương Mộng Linh được không?”

Cô nghiêng đầu nhìn Cố Tử Sâm, mắt không chớp. Bàn tay nằm gọn trong lòng bàn tay của hắn thoáng chốc trở nên cứng đờ, lỗ tai ù ù vì những lời nói hết sức chân thành này.

Biết rõ Cố Tử Sâm đang muốn giải vây cho mình, nhưng nhìn ánh mắt cương nghị không chút do dự của hắn, ai có thể nghĩ đây chỉ là một màn kịch?

“Vậy tôi hỏi cậu… mấy tháng nay có phải Mộng Linh chuyển đến sống cùng cậu không?”

“Vâng! Là cháu đã đề nghị cô ấy.”

Cầm Liên khẽ chau mày, bà đang định lên tiếng thì hắn tiếp lời:

“Cháu nghĩ để cho Mộng Linh sống ở một nơi rộng rãi sẽ thoải mái hơn. Tất cả đều là chủ ý riêng của cháu, mong bác đừng trách cô ấy.”

Lời này không phải là không có lý! Cầm Liên nhìn quanh căn nhà thuê chật chội trước mặt thì thoáng thở dài. Bà trầm ngâm một lúc lâu rồi nói:

“Cậu về trước đi, tôi có chuyện muốn nói riêng với Mộng Linh. Tối nay… con bé sẽ ngủ lại đây.”

...



Chờ cho đến khi Cố Tử Sâm ra về, Cầm Liên mới kéo Mộng Linh ngồi xuống ghế, bình tĩnh nói chuyện.

“Mộng Linh, con nói thật cho mẹ biết, chàng thanh niên ban nãy và người con nắm tay trong siêu thị… là cùng một người đúng chứ?”

Bởi vì không thấy rõ khuôn mặt trong bức ảnh, cho nên Cầm Liên muốn hỏi để xác nhận lại. Mộng Linh len lén ngước mặt lên nhìn mẹ của mình, cắn nhẹ môi nói:

“Vâng ạ…”

Dù đã đoán được câu trả lời, nhưng Cầm Liên vẫn thấy sốc. Bà day day trán, giọng nói trở nên khàn đặc:

“Cậu ta đã có vợ con rồi?”

Mộng Linh nghe vậy thì gật đầu.

Tức thì, Cầm Liên đứng phắt dậy, cô biết bà hiểu lầm vội giải thích:

“Mẹ, mẹ! Anh ấy đã ly hôn với vợ được sáu năm rồi. Hiện tại anh ấy đang sống cùng cô con gái nhỏ. Tiểu Châu… cô bé rất dễ thương và ngoan ngoãn.”

Lời này xem như xoa dịu Cầm Liên được đôi chút. Ít nhất thì Mộng Linh cũng không có quan hệ bất chính với người đàn ông khác. Chỉ là…

“Cậu ta tỏ tình với con trước sao?”

“Vâng! Sau khi Thiệu Quang Phong đề nghị chia tay, anh ấy đã ở bên cạnh an ủi con rất nhiều.”

Mộng Linh không còn cách nào khác ngoài việc tiếp tục nói dối mẹ. Nếu như Cầm Liên biết giữa cô và Cố Tử Sâm có một bản hợp đồng hôn nhân, mục đích là để lấy tiền lo chi phí phẩu thuật cho bà, mọi chuyện sẽ càng thêm rắc rối.

Nhưng mà Cầm Liên lại suy nghĩ theo hướng khác. Bà tưởng Mộng Linh trong lúc tuyệt vọng mới nắm vội bàn tay của ai đó, liền khuyên nhủ:



“Mộng Linh, mẹ chưa từng can dự vào bất kỳ quyết định nào của con, kể cả trong chuyện tình cảm. Nhưng lần này mẹ muốn hỏi con đã nghĩ kỹ chưa? Người kia từng có vợ, bây giờ lại nuôi con nhỏ. Mối quan hệ giữa hai đứa có nên cân nhắc thêm một chút không?”

Cầm Liên đắn đo suy nghĩ, liệu Cố Tử Sâm có yêu Mộng Linh thật lòng, hay chỉ đang tìm một người phụ nữ để chăm sóc cho con gái hắn?

Hoặc cứ cho rằng Cố Tử Sâm đối với Mộng Linh là thật lòng, vậy trường hợp hai người tiến xa hơn, liệu con gái bà có thể trở thành một người mẹ hoàn hảo?

Nuôi con ruột của mình đã khó, huống chi là con riêng của chồng? Trăm ngàn cái cơ cực ở ngay trước mắt, Cầm Liên thương Mộng Linh, sợ cô bị người đời soi mói, cũng sợ con gái bà phải chịu ấm ức rồi không biết tâm sự cùng ai.

“Con biết mẹ đang lo lắng điều gì, nhưng mà con nghĩ kỹ rồi! Hiện tại đối với con như vậy là hạnh phúc, tương lai sau này cứ để nó thuận theo tự nhiên đi.”

Mộng Linh nói xong câu này, Cầm Liên cũng không nói gì thêm nữa. Bà vẫn sẽ tôn trọng quyết định của cô, chỉ cần con gái bà cảm thấy đó là lựa chọn tốt nhất.

Nói chuyện với mẹ xong, cô trở về phòng, tâm trạng nặng nề khó tả.

Ngả tạm tấm lưng xuống giường, hai chân Mộng Linh vẫn còn chạm đất. Cô nhìn lên trần nhà thạch cao trắng, không ngừng thở dài.

Mọi thứ càng ngày càng rối rắm, cô sắp không kiểm soát nổi nữa rồi.

Điện thoại bên người reo lên, mất một lúc lâu Mộng Linh mới phản ứng lại. Trên màn hình hiển thị số máy của Vân Yên, cô ngồi thẳng dậy, nhỏ giọng nói:

“Vân Yên, tớ nghe đây?”

“Mẹ cậu sao rồi? Dì ấy không mắng cậu nhiều chứ?” Vân Yên lo lắng hỏi thăm.

“Không có! Chuyện đó, tớ đã tìm cách giải thích với mẹ rồi.” Mộng Linh khựng lại mấy giây, rồi chép miệng thở dài:

“Kể cả chuyện tớ và Thiệu Quang Phong chia tay, bà ấy cũng biết rồi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.