“Mộng Linh… Mộng Linh, giúp tôi ngồi dậy…”
Cố Tử Sâm chật vật chống tay xuống giường, nhưng mãi chẳng nhấc người lên được. Sau giấc ngủ trưa, cổ tay hắn trở nên tê cứng, cả cơ thể mỏi rời tưởng chừng như không còn chút sức lực nào nữa.
Ở phía đối diện, Mộng Linh đang ngồi dựa lưng vào ghế sofa, chống cằm lên tay mà ngủ thiếp đi. Nghe tiếng Cố Tử Sâm gọi mình, cô giật mình mở mắt, mau chóng chạy đến bên giường bệnh đỡ hắn ngồi dậy.
Nghe Cố Tử Sâm nói muốn vào nhà vệ sinh, Mộng Linh bèn dìu hắn. Ngay lúc cô định đi ra ngoài thì hắn lên tiếng:
“Cô… giúp tôi, giúp tôi đi…”
Hắn lắp bắp nói thầm trong cuống họng, vẻ mặt trông đầy miễn cưỡng. Mộng Linh chớp mắt nhìn hắn, ngơ ngác không hiểu người đàn ông này đang cần cái gì?
“Tử Sâm, anh muốn tôi giúp làm gì?”
Trên trán Cố Tử Sâm phủ một tầng mồ hôi mỏng. Hắn hít sâu một hơi, khó khăn rặn ra hai chữ:
“Cởi quần.”
“Cởi… cởi quần sao?”
“Phải! Cô nhanh lên đi, tôi sắp chịu không nổi rồi.” Cố Tử Sâm nhắm mắt, một mạch nói ra yêu cầu của mình.1
Bình thường, tuy hơi mất công mất sức, nhưng Cố Tử Sâm vẫn có thể tự mình kéo quần xuống để đi vệ sinh được. Nhưng ở thời điểm hiện tại, hai chân hắn đang tê cứng, cổ tay vô lực, muốn cúi người xuống cũng khó khăn vô cùng.
Mộng Linh ý thức được vấn đề, gương mặt cô đỏ lên như trái cà chua chín. Dưới sự hối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buoc-that-cham-ve-phia-anh/2788752/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.