Cố Tử Sâm vẫn giữ thái độ điềm tĩnh vốn có, không chút suy nghĩ dư thừa mà dõng dạc đáp lại:
“Mộng Linh là thư ký riêng của con. Cô ấy cùng con đã yêu đương được một năm rồi. Con không dẫn về nhà là vì cô ấy còn chút tự ti, chưa dám đến gặp mẹ.”
Kiều Mộng Linh nhìn chằm chằm Cố Tử Sâm không chớp mắt. Hắn quả thật nói dối như thần, khó có thể tìm ra chút sơ hở nào. Đã thế người đàn ông này còn cố tình hạ thấp cô xuống nữa! Cái gì mà “còn tự ti”, “chưa dám đến gặp”? Đều là bịa đặt cả!
Thú thật thì một kẻ khô khan như Cố Tử Sâm, ai mà yêu nổi? Đáng ra hắn phải nói rằng mình theo đuổi cô mãi mới chịu đồng ý mới đúng! Mộng Linh tự suy diễn trong lòng.1
“Mộng Linh, con đang nghĩ gì thế?” Phương Lan bất ngờ lên tiếng.
Cô khẽ giật mình, vội lắc đầu biểu thị không có chuyện gì. Bà ấy định hỏi thêm vài câu, thì Cố Tử Sâm giục:
“Con đói lắm rồi. Chúng ta mau đi ăn cơm thôi.”
Bốn người ngồi vào trong bàn ăn, Cố Tử Sâm ân cần gắp thức ăn cho Minh Châu. Hắn còn cẩn thận nhặt ra những thứ cô bé không ăn được, liền bị Phương Lan lên tiếng nhắc nhở:
“Đã lớn rồi mà vẫn còn kén ăn như vậy.”
Cố Tử Sâm dừng đũa, ánh mắt sắc lạnh ngước lên nhìn mẹ của mình. Cố phu nhân khẽ thở dài, hằn học thêm một câu:
“Giống hệt như mẹ của nó!”
“Mẹ!” Hắn bỗng quát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buoc-that-cham-ve-phia-anh/2788708/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.