Tám giờ tối, Cố Tử Sâm định lái xe đưa Mộng Linh về nhà, nhưng cô lại nói hắn đưa mình đến bệnh viện.
“Cô cảm thấy không khỏe sao?”
“Không phải. Thật ra… tôi vào bệnh viện thăm mẹ.”
Cổ Tử Sâm khẽ gật đầu, tra chìa khóa vào ổ, đạp mạnh chân ga rời đi. Xe chạy chừng ba mươi phút, rồi dừng lại ở trước cổng bệnh viện Trí Đức. Mộng Linh xuống xe, hắn liền mở cửa kính, nghiêng đầu ra ngoài:
“Dù sao cũng đến đây rồi, đợi tôi gửi xe vào bên trong thăm mẹ cô một chút.”
“Chủ tịch, thật sự không cần đâu! Đã trễ lắm rồi, anh mau về đi, đừng để Tiểu Châu lo lắng.”
Mộng Linh cảm thấy không thích hợp lắm nếu để giờ này còn để Cố Tử Sâm vào bên trong thăm mẹ mình. Cô khéo léo từ chối hắn, rồi một mình đi vào trong bệnh viện.
Hắn thẫn người ra một lúc, chợt nhớ đến điều gì đó mà lấy điện thoại ra, nhấn một dòng số dài.
“Giờ này còn gọi cái gì hả? Nói nhanh, ông đây bận lắm!”
“Này, cậu giúp tôi tìm hiểu bệnh án của một bệnh nhân đang điều trị ở Trí Đức không?”
Người ở đầu dây bên kia là Khương Vĩnh Thành - bạn thân của Cố Tử Sâm từ thời trung học. Anh là bác sĩ khoa Ngoại của bệnh Trí Đức, đồng thời cũng là con trai của giám đốc bệnh viện.
“Không. Tôi không thể tiết lộ bệnh án của bệnh nhân được.” Khương Vĩnh Thành lập tức từ chối.
Rõ ràng anh vừa nói là rất bận, nhưng vẫn dành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buoc-that-cham-ve-phia-anh/2788700/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.