Tôi là Thu, 28 tuổi, làm quản lý cho công ty của gia đình, chồng tôi là Quang, 33 tuổi, cảnh sát phòng chống tội phạm.
Chúng tôi kết hôn được gần một năm, sau khoảng hai năm tìm hiểu. Cuộc sống vợ chồng tôi khá đơn giản, thậm chí là nhàm chán, vì tính chất công việc nên cả hai chúng tôi rất ít thời gian bên nhau, việc ai người ấy làm, tiền ai nấy tiêu.
Bạn hỏi vì sao chúng tôi lại cưới nhau ư, vì chúng tôi tìm thấy ở nhau sự thông cảm, đồng điệu mà chính những người trong cuộc mới hiểu rõ.
Tôi còn nhớ rõ buổi chiều hôm ấy tôi lái xe đến nghĩa trang thành phố, nơi mà có chàng trai tôi yêu đang ngủ, anh đã ngủ một giấc rất dài, 5 năm.
Anh nằm đấy với nụ cười tươi rói, khuôn mặt tuấn tú đến độ bất cứ cô gái nào cũng một lần ngước nhìn. Anh mãi mãi là chàng trai 23 tuổi, cái tuổi rạng rỡ của đời người.
Tôi đặt bó hoa anh thảo xuống mộ, nhổ bỏ vài cọng cỏ trước mặt, nói một mình:
- Tính, em đến thăm anh đây, xin lỗi vì đợt trước nhiều việc quá không đến với anh thường xuyên được. Anh khỏe không? Cái Mến nó sắp lấy chồng anh ạ, nó lấy thằng Phú đấy, nó bảo em làm dâu phụ cho nó, nhưng em từ chối, anh biết vì sao không? Vì em muốn có anh là chú rể.
Nói đến đây tôi bật khóc, giọng nức nở:
- Tính, em thật sự rất nhớ anh, 5 năm rồi, anh bỏ em 5 năm rồi. Anh là kẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buoc-ra-bong-toi-de-yeu-anh/2668625/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.