Hôm sau tôi được bác sĩ cho về, cầm tờ giấy siêu âm trên tay mà tôi bật khóc, một đốm đen nhỏ xinh là con tôi đó, không biết là gái hay trai nhưng nhất định tôi sẽ tự tay nuôi dạy nó nên người. Chúng tôi về thẳng Thành phố, đột nhiên tôi nhớ về những giấc mơ, thắc mắc hỏi Nguyên:
- Anh Nguyên, anh tin trên đời này có ma không?
Anh bất cười:
- Thu, em ám ảnh bộ phim nào à?
- Không, em hỏi thật, dạo gần đây em hay thấy một phụ nữ và một đứa bé, họ bảo em đến bản Mường.
- Em nói thật.
- Thật, em thấy mấy lần rồi, chị ấy mặc trang phục người dân tộc, còn đứa bé rất đáng sợ, nó cứ liên tục đòi ba, người nó đầy máu, mỗi lần thấy nó là em không tày nào ngủ được nữa.
- Bản Mường là một tỉnh miền núi, ở đó chủ yếu là đồng bào dân tộc sinh sống, à, phải rồi, là nơi mà có lần công ty mình đi từ thiện đấy, đợt đó anh ốm nên không đi được, em còn chụp hình gửi cho xem đấy, quên rồi à?
Nghe Nguyên nói tôi cố nhớ lại mọi chuyện, có phải là nơi tôi đã gặp Quang không. Có phải là cái bản mà Quang bắc cầu qua suối không. Nếu đúng là như vậy thì chị ấy là người ở đấy rồi, nhưng tại sao lại bảo tôi lên đó, còn đứa bé gọi chị bằng mẹ, sao cứ một mực đòi ba từ tôi, rốt cuộc là sao? Hình như Nguyên cũng đoán được suy nghĩ của tôi anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buoc-ra-bong-toi-de-yeu-anh/2668613/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.